Kiếm khách mù - Chương 25 Đánh cược với Diệp Phong, Vương linh căn
Chương 25: Đánh cược với Diệp Phong, Vương linh căn.
Lý Tuấn Huy đi vào Tàng Thư Các thì cảm thấy có chút kỳ quái.
Tại sao các cao nhân thực lực cao cường lánh đời lại trắng trợn ngồi trước cửa Tàng Thư Các như vậy.
Trái lại cái người quét rác hắn cho là cao nhân lại là một phế nhân.
Không gian bên trong Tàng Thư Các rất cao, hơn nữa không khí cũng vô cùng hanh khô.
Xem ra là đã dùng cách gì đó đế bảo đảm công pháp bí tịch không bị hơi ẩm dây vào.
Bên trong tầng một rộng rãi vô cùng, đặt rất nhiều kệ sách, trên mỗi một cái kệ sách đều được đánh dấu là loại công pháp nào.
Nhưng lúc này bên trong tầng một chỉ có lác đác khoảng hơn mười đệ tử trong môn đang lựa sách.
Khi hắn lên đến tầng hai thì cảm nhận rõ ràng sổ thư tịch ờ tầng này đã giảm mạnh.
Chỉ có khoảng mười mấy kệ sách, cũng chỉ có hai ba người bên trong, trong đó trùng hợp có vị sư huynh trước đó đã từng nói chuyện với hắn.
Người nọ vừa nhìn thấy Lý Tuấn Huy đã nhiệt
tình vẫy tay cười nói: “Sư đệ, bên này có mấy bộ công pháp hệ lôi rất tốt đấy.”
“Còn là công phu Hoàng cấp thượng phẩm nữa, vô cùng thích hợp với đệ.”
Lý Tuấn Huy có hơi xấu hổ chỉ lầu trên, cười nói: “Cảm ơn sư huynh, nhưng ta muốn đến tầng ba.”
Tay người nọ cứng đờ giữa không trung, hắn ta ước chừng đã phải ở tông môn tích cóp một năm mới tích đủ một ngàn năm trăm điểm đế đi lên tầng hai.
Mà điếm tầng ba yêu cầu ít nhất cũng phải ba ngàn điểm!
Lý Tuấn Huy có lẽ là nhìn ra sự nghi ngờ của hắn ta nên vội nói: “Sư huynh huynh hiểu lầm rồi, ta không có nhiều điếm như vậy đâu.”
Nghe thấy lời này, trên mặt người thanh niên mới lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nhẹ giọng nói: “Vậy đế ta giải thích cho nhé.”
“Sư đệ vừa mới nhập môn, sao có thể có nhiều điếm như vậy mà đi thẳng đến tầng ba chứ.”
“Công pháp tốt một chút của tầng một cũng phải đến năm trăm điểm, công pháp tốt như vậy ở tầng hai thấp nhất là một ngàn điểm, đệ có thể đến góc Đông Nam phía bên kia xem thử.”
Lý Tuấn Huy thật sự không muốn làm tốn thương trái tim của vị sư huynh này, hắn ta thật sự quá nhiệt tình.
Lý Tuấn Huy rơi vào đường cùng chỉ có thể nhún vai nói: “Tông chủ phá lệ cho ta lên trên một chuyến đế lựa chọn.”
Cuộc nói chuyện giữa hai người đã khiến cho những người khác chú ý từ lâu.
Lúc nghe thiếu niên nói như vậy, đám người sôi nổi quay đầu nhìn về phía đệ tử của đỉnh Thiên Mộc đó.
Chỉ thấy một đại nam nhân như hắn ta lúc này nước mắt lưng tròng, hắn ta bặm môi, trong mắt tràn đầy u oán nhìn về bóng dáng đang bước lên lầu kia.
Lý Tuấn Huy vừa mới bước đến lầu ba, đã bị một quần sáng ngăn cản lối đi.
Huỳnh Thạch phía trên tản ra một tia sáng nhu hòa bắn về phía ngọc giản treo bên hông của Lý Tuấn Huy.
Sau khi xác nhận xong thì phía sau quầng sáng mở ra một khe hở, Lý Tuấn Huy thuận thế đi vào tầng ba.
Khi bước đến tầng ba thì Lý Tuấn Huy không khỏi kinh hãi.
Bởi vì bên trong tầng ba không có bất kỳ một
cái kệ sách nào, trong tầng ba trổng rỗng chỉ có vô số linh quang bay tán loạn trong không trung
Vậy mà lại có một người khác cũng đang ở trong tầng ba.
Một thiếu niên dáng người thon dài, gương mặt vô cùng anh tuấn, mái tóc vàng cũng đặc biệt gây chú ý.
Mà người này lại chính là đệ tử mới gia nhập tông môn giống hắn!
Thiếu niên này mày kiếm mắt sáng, ngũ quan sắc nét. Trên chóp mũi có một nốt ruồi vô cùng bắt mắt.
Điều này khiến khí chất của hắn ta thoạt nhìn có chút yêu dị.
Đáy mắt của thiếu niên hiện lên một tia kinh ngạc, rõ ràng là hắn ta cũng không ngờ tới lúc này vậy mà lại có người cũng đi đến tầng ba.
Đổi phương chậm rãi đi đến trước mặt Lý Tuấn Huy nhẹ giọng cười nói: “Xin chào, đỉnh Thiên Kim Diệp Phong.”
Lý Tuấn Huy nhìn thiếu niên có vẻ ngoài đẹp trai đó thì không khỏi sờ mũi, thầm nghĩ.
“Lớn lên quyến rũ tới vậy sao… Chắc cái tên này ở đỉnh Thiên Thủy được hoan nghênh lắm nhỉ.”
Lý Tuấn Huy trong lòng nghĩ như thế, nhưng
trên mặt vẫn cười nói: “Đỉnh Thiên Lôi, Lý Tuấn Huy.”
Diệp Phong cười nói: “Đã nghe qua về ngươi, Thánh Phẩm linh căn, ngưỡng mộ thật đấy.”
“Ta thức tỉnh Vương Phẩm linh căn sau ngươi cũng không dấy lên được chút sóng gió nào.”
Lý Tuấn Huy ngoài mặt tươi cười nhưng trong lòng lại bĩu môi.
Cái tên này vừa nhìn đã biết là cái loại thích làm màu, lúc nhập tông đo linh căn sau mình, e là mọi người cũng không cảm thấy tên này lợi hại được bao nhiêu.
Sau đó Diệp Phong chỉ vào những đám linh quang bay tán loạn phía trên rồi nói.
“Muốn đánh cược không, xem xem ai lấy được công pháp có phẩm chất tốt nhất?”
Tuy Lý Tuấn Huy không biết mong muốn cạnh tranh của đối phương từ đâu mà ra nhưng.
“Rảnh rỗi sinh nông nổi, nhưng dù sao cũng không có việc gì làm, tới đi.”
Diệp Phong nghe thấy lời này thì hai mắt lập tức sáng lên, phất tay lấy ra hơn trăm khối linh thạch hạ phẩm.
Sau đó hắn ta nhìn về phía Lý Tuấn Huy cười nói: “Thiên phú của ta vẫn kém hơn ngươi rất
nhiều, hiện tại ta đã cảm ứng được thiên địa linh khí, đêm nay hẳn đã có thế dẫn khí nhập thể.”
Ánh mắt Lý Tuấn Huy đảo quanh, trong lòng thầm nghĩ.
“Sao cái tên này chỗ nào cũng muốn phân cao thấp với ta vậy chứ?”
“Thêm vào đó, hắn không biết khi đó ta ở đỉnh Thiên Thủy đã đột phá đến luyện khí tầng một rồi sao?”
Ngay sau đó Lý Kiến Huy cũng làm theo hắn, lấy một trăm khối linh thạch trong túi trữ vật ra rồi đặt trên mặt đất.
Hân ra vẻ hổi hận nói: ” y da, ta không được rồi, đến hiện tại ta vẫn chưa cảm ứng được linh khí nữa đấy.”
‘Vậy một trăm khối linh thạch hạ phẩm này coi như thử vận may đi.”
Đáy mắt Diệp Phong hiện lên một tia gian manh, hắn ra vẻ đau lòng nói: “Trời ơi, vậy ta đây chẳng phải đang bắt nạt ngươi sao?”
‘Vậy đi, nếu ta thắng, ta chỉ lấy một nửa linh thạch.”
“Còn nếu ta thua, thì một trăm khối linh thạch này của ta tất cả đều thuộc về ngươi.”
Lý Tuấn Huy nghe thấy vậy thì lập tức ra vẻ ngượng ngùng nói: “Sao có thể như vậy được, đã
quyết định cược…”
“Được rồi! Cứ theo như ta nói đi!”
Diệp Phong vung tay, vô cùng khí phách mà nói.
Không ngờ tới một màn này của hắn trong mắt Lý Tuấn Huy hoàn toàn trở thành hình tượng một “tên đại ngốc”.
Mà linh quang phía trên muốn lấy được cũng vô cùng đơn giản.
Sau khi bước vào phạm vi kết giới, thì sẽ có thời gian một nén nhang để bắt lấy mấy linh quang đó.
Phấm cấp của công pháp bao gồm từ Huyền cấp cấp thấp đến huyền cấp cực phấm.
Hơn nữa nếu hai người bọn họ không được cho cơ hội đế đến nơi này chọn lựa, chỉ dựa vào điểm mà nói thì họ phải làm nhiệm vụ trong tông môn ít nhất hơn một năm nữa.
Diệp Phong vô cùng phong độ mà vươn tay ra nói: “Ngươi đi trước nhé?”
Lý Tuấn Huy ngượng ngùng nói: “Hay là ngươi đi trước đi, ta sợ đến một cái ta cũng không bắt được.”
Điệu bộ này trong mắt Diệp Phong chính là Lý Tuấn Huy vô cùng thiếu tự tin đối với thực lực của bản thân mình.
Diệp Phong ra vẻ khó xử nói: “Được thôi, vậy ta đi trước nhé, thứ này cũng vô cùng đơn giản, chủ yếu là dựa vào tốc độ.”
Nói xong Diệp Phong từ trên đài cao nhanh chóng nhảy xuống, vững vàng đứng xuống.
Lý Tuấn Huy chậc lưỡi, cảnh giới Đoái Thể của đối phương vô cùng vững chắc.
Khó trách đối phương lại bình tĩnh như thế, xem ra điều đó bắt nguồn từ thực lực của chính bản thân hắn.
Nhưng Lý Tuấn Huy có hơi tò mò, chẳng lẽ đối phương không biết chuyện xảy ra ở đỉnh Thiên Thủy ngày đó sao?
“Không đúng… Ngày hôm đó bên trong đại sảnh là tất cả các đệ tử, ngoại trừ một vài người đến trễ…”
“Ể… Chẳng lẽ người huynh đệ này mới ngày đầu tiên đã đến muộn rồi, vốn chưa vào trong à?”
Bên trong đại sảnh chỉ thấy có mấy chục linh quang đủ màu nhanh nhẹn bay múa trong không trung.
Diệp Phong tóc vàng nhảy đến quanh bức tường, thân hình nhanh như gió chụp vào linh quang.
Nhưng mấy linh quang này lúc hắn tới gần sẽ đột ngột tránh xa, tốc độ vô cùng mau lẹ.
Mà Diệp Phong thật sự không biết Lý Kiến Huy đã làm gì, y như dự đoán của hắn.
Nhưng hôm đó Diệp Phong không phải đến muộn, mà là ngủ quên luôn.
Ngay cả khí quyết luyện khí cũng là đệ tử đồng môn mang về cho hắn.