Kiếm quyết nghịch thiên - Chương 20 Gặp lại Liễu Thiên Dao
Chương 20: Gặp lại Liễu Thiên Dao
Mười ngày sau, sờ Kiếm Thu mang theo một túi lớn đựng lỉnh phù đến cửa hàng Vạn Võ.
“Ta đang tìm Tỏ hộỉ trướng, mời thông báo giúp ta!” sở Kiếm Thu nói với người quản lý trong sảnh.
“Xùy, tỷ tỷ, tên phế vật kia nói gì vậy, đi tìm Tô hội trướng ư? Hắn còn không soi xuống bãi nước tỉểu xem lại mình đi, Tỏ hội trường là người mà kẻ phế vật như hắn nói gặp là gặp à?” Một giọng nói khinh bỉ và chế giễu truyền đến.
Sở Kiếm Thu quay đầu lại, nhìn thấy một nhóm ba người từ bên kia chậm rãi đi tới, người cầm đầu thế mà là Liều Thiên Dao. Người vừa chế nhạo hắn chính là Liều Cao Dương, tên này suýt bị hắn đánh tàn phế, cùng một cô gái 15,16 tuổi, em gái của Âu Dương Uyên, Âu Dương Lan.
Sở Kiếm Thu không ngờ lại gặp được Liều Thiên Dao ở đây, lại nhìn thấy bóng người mặc áo vàng đó, sớ Kiếm Thu nghĩ đến ba năm qua từng chút một, trong lòng không khỏi chua xót, nhưng cuốỉ cùng tất cả cảnh đẹp đều biến thành cảnh bàn tay tàn nhẫn
đánh một chường vào đan điền của mình.
Sự chua chát trong lòng sở Kiếm Thu bổng nhiên hóa thành hận ý vô bờ bến, có thể nói trong lòng hắn có nhiều cảm xúc lẩn lộn.
“Liễu Thiên Daoí”
Sở Kiếm Thu chậm rãi phun ra ba chữ này, cái tên từng rất ngọt ngào mỗi khi hắn nghĩ tới, bây giờ khi nói ra từ miệng hắn, dường như có sức nặng ngàn cân.
Trong hai mươi ngày qua, lúc nào hắn cũng suy nghĩ khí gặp lại Liễu Thiên Dao, phải làm thế nào đế đòi lại món nợ máu này từ nàng ta, khỉêh con khốn này phải trả giá bằng máu cho hành động của mình và khiến nàng ta phải hối hận về nhũng gì mình đã làm với hắn đêm đó.
Nhưng khi thực sự gặp nhau, mọi lời muốn mắng chửi cũng chỉ gói gọn trong ba chữ ngắn gọn này.
Liều Thiên Dao không ngờ có thể gặp lại Sớ Kiếm Thu, vốn tưởng rằng kiếp này haì người bọn họ sẽ không bao giờ có bất kỳ giao điểm nào, sờ Kiếm Thu sẽ dành phần đời còn lại của mình trong một cuộc sống còn tệ hơn cả cái chết.
“Ta nghe nói vết thương của ngươi đã lành rồi!” Liều Thiên Dao nhìn sớ Kiếm Thu lạnh lùng nói: “Nếu đã có thế sống sót thì nên trân trọng, làm người khiêm tốn thay vì khoe khoang khắp nơi đế thu hút sự chú ý của ta. Chúng ta đã được định sẵn là những con người ờ hai thế giới khác nhau, vậy mà ngươi vần nuôi dưỡng những mơ tưởng viển vông như vậy. Loại không biết tự lượng sức mình, cố gắng giành lấy sự chú ý của người ta như thế này, thật là nực cười.”
“Để thu hút sự chú ý của ngươi ư, ngươi đánh giá quá cao về bản thân rồi, ta khõng biết ngươi lấy sự tự tin từ đâu nữa. Loại tâm địa độc ác như ngươi, con khốn thảo mai lẳng lơ, cũng chỉ có con hàng Âu Dương Uyên mới thích thỏi.” sở Kiểm Thu bình tĩnh nóỉ.
Liều Thiên Dao sửng sốt, khó có thể tin vào tai mình, sớ Kiếm Thu lại dám mắng nàng ta như vậy.
“Ngươi muốn chết à!” Liễu Thiên Dao tức giận, sắc mặt lạnh như sương, toàn thân tràn ngập sát ý.
“Họ Sớ kia, ngươi vừa nói gì thế hả?” Âu Dương Lan cũng tức giận hét lên, sở Kiếm Thu vừa mắng anh trai Âu Dương Uyên của nàng ta.
“Hiện tại ngươi chỉ có thế nói những lời mạnh miệng vậy thỏi, bây giờ ngươi là một thứ rác rưới còn hơn cả con lợn con chó, không đáng đế Âu Dương Uyên coi trọng, cũng không xứng gặp Tô hội trường! Ngươi có tư cách gì chứ, chỉ vì ngươi là phế vật Luyện Thể cảnh ư?” Liều Thiên Dao cười khẩy nói, trong lời nói tràn ngập vẻ khinh thường và giễu cợt. Mặc dù nàng ta ước mình có thể chém Sờ Kiếm Thu thành từng mảnh, nhưng nàng ta không thể sử dụng vũ lực trong cửa hàng Vạn Võ.
“Sở công tử, ngươi đến rồi!” Lúc này một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ bên cạnh.
Mọi người quay lại thì thấy một người phụ nữ với dáng người khêu gợi duyên dáng bước tới, khuôn mặt trưởng thành xinh đẹp toát ra vẻ quyến rũ mê hoặc tất cả chúng sinh, đỏi mắt câu hồn theo từng cái cau mày.
Đây là Tô Nghiên Hương, phân hội trường của cửa hàng Vạn Võ ở quận Thiên Thủy, lúc này nàng ta đang đi theo một cồ gáỉ mặc y phục xanh có làn da trắng như tuyết và vò cùng xinh đẹp.
Sở Kiếm Thu nhìn thấy hai người, có chút kinh ngạc, không ngờ Tô Nghiên Hương lại đích thân đi ra chào hỏi. Điều làm hẳn
ngạc nhiên hơn nữa là Hạ u Hoàng cũng ở đó, thậm chí còn dần theo Tô Nghiên Hương chạy đến.
Sờ Kiếm Thu chắp tay hành lề với Tô Nghiên Hương và nói: “Tô hộỉ trưởng!”
Tó Nghiên Hương nhanh chóng mỉm cười, vầy tay nói: “Sờ công tử khách sáo quá!” Trong lời nói có một sự thân thiện khó tả.
Sở Kiếm Thu lại nhìn Hạ u Hoàng: “Hạ tiếu thư cũng ớ đây à”
Hạ u Hoàng mơ hồ ậm ừ, nghe nói sở Kiếm Thu đi cùng một người phụ nữ, nàng ta tò mò cùng Tò Nghiên Hương chạy ra ngoài, tuy nhiên, thực tế hình như có chút khác vớì tưởng tượng của nàng ta, sở Kiếm Thu và cô gái mặc y phục vàng kia không giống những cặp tình nhân, mà dường như họ có mối hận thù sâu sắc nào đó.
Nhưng nàng ta đương nhiên không muốn người khác biết mình chạy ra ngoài chí vì lý do này.
Khi đám người Liều Thiên Dao nhìn thấy ánh mắt thân thiện của Tô Nghiên Hương và Sớ Kiếm Thu, họ đột nhiên cảm thấy đau rát trên mặt, như thể đã bị tát một cáì thật mạnh.
Vừa rồi còn nói sở Kiếm Thu không có tư cách gặp Tô Nghiên Hương, nhưng không ngờ nàng ta lại đích thân ra ngoài đón hắn, xem ra giao tình giữa hai người cũng khống hề nông cạn.
Mà cò gái mặc y phục xanh bên cạnh Tỏ Nghiên Hương là ai, ngay cả Tô Nghiên Hương có vẻ cũng rất kính trọng, lời nóỉ và hành động không dám vượt quá nàng ta, từ khi nào mà sờ Kiếm Thu quen biết loại nhân vật lớn như vậy?
Hơn nữa, vé đẹp của cồ gái mặc y phục xanh khiến nàng ta không khỏi xấu hổ tự tỉ.
Tỏ Nghiên Hương mỉm cười và đưa tay ra: “Sờcông tử, mờỉ vào.” Nhưng từ đầu đến cuối nàng ta chưa từng liếc nhìn Liều Thiên Dao.
Liều Thiên Dao tuy là thiên kim cúa Liều gỉa, nhưng trong mắt nàng ta cũng không có chút trọng lượng nào, cho dù người đứng đầu Liều gia đến, cũng khống đủ trọng lượng, nếu hắn ta là quận thủ của quận Thiên Thúy thì có lẽ còn có chút tư cách.
Sờ dĩ nàng ta nhiệt tình với sở Kiếm Thu như vậy, không phải là vì thân phận của sớ Kiếm Thu, mà hoàn toàn là vì Hạ u Hoàng.
Đương nhiên, nàng ta sẽ không coi thường người được thiên kim của hội trường Hạ coi trọng.
Sở Kiếm Thu chắp tay, cảm ơn rồi đi theo Tô Nghiên Hương và Hạ u Hoàng rời đi.
Nhưng trước khi rời đi, hắn bình tĩnh nhìn Liều Thiên Dao, thản nhiên nói: “Liều Thiên Dao, món nợ ngươi nợ ta và vết máu đã đổ ra trên người ta, sớm muộn gì ta cũng sẽ lấy lại từ tay ngươi!”
Sau đó, hắn đì theo Tỏ Nghiên Hương và Hạ U Hoàng rời đi,
Sắc mặt Liều Thiên Dao đỏ bừng, toàn thân tức giận đến mức run lên, nàng ta chưa bao giờ phải chịu nhục nhã như vậy. Nhưng ánh mắt bình tĩnh đáng sợ cùng lời nói lạnh lùng của sở Kiếm Thu trước khi rời đi khiến toàn thân nàng ta rét run.
Nếu như trước hôm nay Sờ Kiếm Thu nói ra lời này, nàng ta sẽ chí cảm thấy buồn cười, ngày hôm qua nàng ta đẫ chính thức thăng cấp Chân Khí cảnh, còn sờ Kiếm Thu chỉ là một con kiến Luyện Thể cảnh, thế mà lạỉ uy hiếp nàng ta, đúng là không biết tự lượng sức mình.
Nhưng sau cảnh tượng vừa rồi, nghĩ đến
chuyện không thể tin nổi phát sinh trên người Sờ Kiếm Thu những ngày gần đây nàng ta cảm thấy lờỉ nói của sở Kiếm Thu không hẳn là những lời nói suông.
Đan điền bị hỏng đã được sửa chữa, hắn trở thành phù sư chỉ sau một đêm, hắn cũng luyện chế được một lá phù thượng phẩm mà không ai ờ quận Thiên Thủy có thể luyện chế được, và hắn còn dính líu đến một nhân vật lớn như Tô Nghiên Hương. Tất cả những điều này khiến sớ Kiếm Thu bị bao phủ bởi một bức màn bí ẩn vô hình.
Liều Thiên Dao đột nhiên cảm thây, trong ba năm qua, nàng ta chưa bao giờ thực sự hiểu rõ thiếu niên sờ gia này
Tuy nhiên, Liễu Thiên Dao nhanh chóng bình tĩnh lại, trong mắt mang theo một tia lạnh lẽo, nếu hắn có thế gây ra ‘ôn ào như vậy thì sao? Trước sức mạnh tuyệt đối, mọì âm mưu thủ đoạn đều vó ích. Một Luyện Thể Cảnh nho nhỏ thì có thế nhảy nhót được bao nhiêu chứ.