Kiếm quyết nghịch thiên - Chương 23 Phòng riêng số một
Chương 23: Phòng riêng số một
“Ba vạn!” Trong một căn phòng riêng khác lại vang lên tiếng ra giá, lần này là đến từ Sớ gia.
Kể từ khi gia chủ sớ gia – sớ Tương Thiên biến mất, sớ gia dần rơi vào thế bất lợi trong cuộc cạnh tranh giữa Tứ Đại Thế Gia ớ thành Thiên Thủy, hơn nữa còn không thể cạnh tranh vớì Tam Đại Thế Gia ờ những địa phương khác, vậy mà lần này lại tham gia vào cuộc tranh đoạt này.
Đại trưởng lão của sớ gia ngồi trong một căn phòng riêng, vẻ mặt không cảm xúc nhìn lá phù thiếm độn trên bàn đấu giá, hôm nay dù thế nào đi nữa cũng phải lấy được lá linh phù này.
Thực lực của ông ta kém xa so với sờ Tương Thiên, thậm chí còn yếu hơn so với gia chủ của Tam Đại Thế Gia khác, nếu có một ngày nào đó xảy ra cuộc xung độ giữa các cường già này, có lá phù thỉểm độn này, ông ta sẽ có thêm một thủ đoạn để bảo vệ mạng sống.
“Ba vạn năm!” Phòng riêng của Liễu gia lại tăng giá lần nữa.
“Bốn vạn năm!” Đại trưởng lão của sở
gia tiếp tục ra giá không chút do dự.
Sờ Kiếm Thu nhìn thấy Đại trường lão liều mạng ra giá như vậy, không khỏi nheo mắt lại, lão già này rõ ràng là đang lấy việc công làm việc tư!
Sau lần trả giá này, đợi một lúc lâu vân không thấy người nào tăng giá nữa. Dù sao thì bốn vạn năm viên lình thạch nhất phẩm, đã tương đương với thu nhập một năm của TứĐạỉ Thế Gia.
Các đại gìa tộc này tuy rằng có thu nhập rất nhiều, nhưng cũng có nhiều khoản cần chi tiêu, cạn kiệt thu nhập một năm sẽ ảnh hường không nhỏ đến một đại gia tộc. Vì vậy trả cái giá cao như vậy đế có một lá linh phù cấp hai thì không đáng.
“Đạỉ trưởng lão sở gia ra giá bổn vạn năm, có ai tiếp tục tăng giá không?” Nữ tử xinh đẹp kia đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, mỉm cười nói.
“Nếu không còn ai tăng giá, vậy thì lá phù thiếm độn này sẽ thuộc về Đại trường lão Sở gia!” Thấy không ai lên tiếng, nữ tử xinh đẹp kia gõ búa xuống bàn, người mua đã được định đoạt.
“Vật phẩm đấu giá tiếp theo là pháp bảo
cấp hai hạ phẩm.” Nữ tử xinh đẹp vung tay lên, người hầu bên dưới lập tức bưng một chiếc đĩa khác lên, trên chiếc đĩa lần này là một thanh kiếm dài màu u lam, thân kiếm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
“Thanh kiểm này tên là Thanh Sương, được làm từ sắt lạnh hàng ngàn năm, chém sắt như bùn, vô cùng sắc bén. Nếu được sử dụng bởi võ giả tu luyện công pháp thuộc tính thủy thì hiệu quả sẽ càng tăng cao. Giá khới điếm của thanh kiếm này là ba nghìn, mời các vị bắt đầu đấu giá.”
Nữ tử xinh đẹp vừa dứt lời, các âm thanh ra giá lần lượt vang lên, những người ra giá căn bản đều là võ giả cảnh giới Chân Khí.
Ba nghìn viên linh thạch nhất phẩm, đối với một võ giả cảnh giới Luyện Thể mà nóì, hoàn toàn không có nguồn tài chính mạnh như vậy.
“Hai vạn!” Ngay khỉ giá của thanh kiểm Thanh Sương này vừa được tăng lên một vạn, trong phòng riêng của Liều gia đột nhiên tăng gìá lên gấp đôi.
Vốn dĩ Sờ Kiếm Thu không có quá nhiều hứng thú với thanh kiếm Thanh Sương này, nhưng khi nhìn thấy Liễu gia ra giá, hắn lập
tức nhớ đến chuyện Liều Thiên Dao vừa thức tỉnh Tam Âm Tuyệt Mạch, đoán chừng Liều gìa mua thanh kiếm này là cho Liễu Thiên Dao.
“Ba vạn!” sớ Kiếm Thu lập tức tăng thêm một vạn nữa, tuy rằng hắn cũng không muốn thanh kiếm Thanh Sương này, nhưng hắn lại chán ghét Liều gia, coi như trút giận cho bản thân.
Liều Thụ Tịch vốn cho rằng sau khỉ ông ta ra giá, sẽ không còn người nào tranh đoạt với ông ta, dù sao giá hai vạn linh thạch cho một món pháp bảo cấp hai hạ phẩm đã là rất cao, hơn nữa với danh tiếng của Liều gia, có lẽ sẽ không có ai ra tay nữa.
Nhưng dù thế nào đi nữa, ông ta cũng không ngờ chẳng những có người tăng giá, mà còn tăng thêm một vạn lình thạch.
Sắc mặt Liều Thụ Tịch tối sầm nhìn về phía âm thanh tăng giá vang lên, muốn xem thử rốt cuộc là ai dám chống đối với Liều gia, ỏng ta nhất định sẽ khỉêh hắn phải hối hận vì đã lên tiếng.
Nhưng lúc nhìn thấy đó là căn phòng rỉéng số một, Liều Thụ Tịch lập tức từ bỏ ý nghĩ tính sổ ờ trong đầu.
Phòng riêng số một, cho dù là gia chủ Liều gia như ông ta cũng không có tư cách bước vào. Phần lớn thời gian, căn phòng riêng số một này đều để trống, cho dù có người đến thì người bên trong cung sẽ là phân hội trưởng Tô Nghiên Hương của cửa hàng Vạn Võ ờ quận Thiên Thúy.
Người có thể ngồi ờ phòng riêng số một, cho dù là Liêu gia của ông ta, cũng phải cân nhắc xem có đủ khả năng để chọc vào hay không.
“Ba vạn năm!” Liễu Thụ Tịch chí có thể nuốt giận, tiếp tục tăng giá, nếu không phải thuộc tính công năng của thanh kiếm Thanh Sương này vô cùng phù hợp với Liêu Thiên Dao, ông ta tuyệt đối sẽ không tăng gìá thêm nữa, ba vạn linh thạch đã vượt quá xa giá trị của thanh kiếm Thanh Sương.
Nhưng dù như vậy, ba vạn năm đã là giới hạn của ông ta, nếu có người tiếp tục tăng giá, ông ta sẽ không theo nữa, cùng lắm thì mua một thanh kiếm khác cho Liều Thiên Dao, cho dù thuộc tính không quá phù hợp thì vần tốt hơn bị người ta giết thịt đến chảy máu đầm đìa ờ chỗ này.
Liêu Thiên Dao cũng tức giận đến mức sắc mặt trờ nên vàng vọt, rốt cuộc là ai ăn no
rửng mỡ đi chống đối với Liễu gia bọn họ.
Lần đầu tiên nhìn thấy thanh kiếm Thanh Sương này, nàng ta đẵ rất thích, cho nên mới cầu xin Liễu Thụ Tịch phải lấy cho bằng được. Mục đích chủ yếu của nàng ta đến cửa hàng Vạn Võ ngày hôm nay chính là để tìm hiểu trước về những vật phẩm đấu giá.
Sở Kiếm Thu chỉ nâng giá lên một lần, không tiếp tục lên tiếng nữa, hắn sợ nếu còn hét giá lên cao, Liếu gia kia bỗng nhỉên khỏng theo nữa, vậy thì hắn phải chịu thiệt rất lớn.
Nhìn thấy sớ Kiếm Thu làm như vậy, Tô Nghiên Hương không khỏi buồn cười trong lòng, nhóc con này lại còn có một mặt đáng yêu như vậy.
Nàng ta cũng không cảm thấy hành động này cúa sờ Kiếm Thu có gì không ổn.
Nàng ta cũng đã nghe nói về chuyện xảy ra giữa sờ Kiếm Thu và Liều Thiên Dao. Với năng lực tình báo của cửa hàng Vạn Võ, nàng ta biết được nhiều chuyện hơn người bình thường.
Một nam tử có thể hiến cả mạng sống và máu thịt của bản thân cho nữ tử mà mình yêu thương suốt ba năm không gián đoạn, người duy nhất Tò Nghiên Hương từng gặp
cũng chỉ có một mình sở Kiếm Thu.
Trong thế giới của võ giả, vì thực lực, vì công pháp bảo vật, giữa tình nhân vợ chồng còn có thế trờ mặt thành thù, chiến đấu với nhau.
Thế giới của võ giả, càng tàn khốc vô tình hơn thế giới của người bình thường.
Sở dĩ Tô Nghiên Hương kính trọng sở Kiếm Thu thêm vài phần, một nửa là vì nguyên nhân từ Hạ u Hoàng, một nửa còn lại là vì sức quyến rũ từ phẩm cách của bản thân Sờ Kiếm Thu.
Nếu Sớ Kiếm Thu là loại người như Âu Dương Uyên, Liễu Cao Dương, thì cho dù thiên phú của Sờ Kiếm Thu có cao tới đâu, Hạ u Hoàng có coi trọng hắn đến mức nào, Tô Nghiên Hương cũng sẽ không bao giờ đối đãi với hắn nhiệt tình như vậy, cùng lắm cũng chỉ là không đắc tội hắn, thêm một chút quan tâm nhỏ nhặt mà thỏi.
Mà đối với loại hành vi lấy oán báo ân, vong ân phụ nghĩa của Liễu Thiên Dao, Tô Nghiên Hương cũng vô cùng khinh thường, cũng vì điều này mà nàng ta không có ấn tượng tốt với cả Liều gia, tự nhiên cũng sẽ cảm thấy vui mừng khỉ Liễu gia bi hố.
Cuối cùng thanh kiếm Thanh Sương được Liều gia mua được với giá ba vạn năm nghìn viên linh thạch nhất phẩm.
Những món vật phẩm kế tiếp được đấu gìá lại chẳng có thứ nào khiến sở Kiếm Thu vừa ý, cho đến khi một thanh kiếm gãy rỉ sét được đưa lên bàn đấu giá.
“Pháp bảo được đấu giá kế tiếp trỏng có hơi kì lạ, nhưng đã được trải qua thấm định của bọn ta, tuy rằng đây là một món pháp bảo cấp hai hạ phẩm, nhưng nỉén đại đã cực kỳ lâu đời, tuy rằng trông đẫ bị tàn phá, nhưng bên trong ẩn chứa một bí mật không tầm thường.” Nữ tử xỉnh đẹp vẫn mỉm cười như trước giới thiệu thanh kiếm trông vô cùng tan nát này.
Nhìn thấy thanh kiếm đã bị gẫy đến vô cùng thê thảm kia, phòng đấu giá yên tĩnh một lúc, sau đó lập tức dâng lên tiếng la ó.
Nghe thấy tiếng la ó này, trên mặt nữ tử xinh đẹp cũng không có vé gì xấu hố, bởi vì sau khi được người thẩm định của cửa hàng Vạn Võ bọn họ nghiên cứu, tuy rằng thoạt nhìn thanh kiếm gãy này không đơn giản giống như vẻ bề ngoài, nhưng bọn họ nghiên cứu một thời gian dài, vẫn không thế nghiên cứu ra được nguyên nhân gì.
Lúc Sở Kiếm Thu nhìn thấy thanh kiếm gãy này, ánh mắt hắn không khỏi thay đổi, bới vì khi hắn cảm nhận thanh kiếm gẫy này, tòa tháp đen tronq thức hải lai khẽ runq chuyến.