Kiếp này không phụ - Chương 1
1
Ta bần thần hồi lâu, rồi mới bừng tỉnh nhận ra chính mình đã sống lại thêm một kiếp.
Hôm nay là tiệc mừng sinh thần của ta, trong phủ tấp nập khách khứa, đến cả Hoàng đế cũng thân chinh tới dự.
“Tiêu Nhi, con muốn phu quân như thế nào? Trẫm sẽ ban hôn cho con.”
Hoàng thượng mỉm cười cất lời, trong thoáng chốc, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía ta.
Kiếp trước, ta nghe theo ý của phụ thân, chỉ e thẹn cúi đầu, thưa rằng xin để Hoàng thượng làm chủ.
Rốt cuộc, ta được ban hôn cho Thái tử Phó Hành, trở thành Hoàng hậu tương lai.
Nhưng lần này, ta không còn cúi đầu nữa.
Ta nghiêm cẩn quỳ xuống trước mặt Hoàng đế, trầm giọng nói:
“Tiểu nữ đã ngưỡng mộ Tướng quân Mộ Cẩn An đã lâu, kính xin Thánh thượng tác thành.”
Phía đằng xa, nam nhân lạnh lùng nọ bỗng dưng ngẩng đầu nhìn sang.
2
Những người có mặt trong sảnh đều không khỏi kinh ngạc.
Ai nấy đều tỏ tường, phụ thân ta xưa nay ủng hộ Thái tử, mà Mộ Cẩn An lại là người của Ngũ hoàng tử.
Hoàng đế đưa mắt nhìn phụ thân ta với vẻ sâu xa khó lường. Phụ thân nổi giận mắng:
“Ăn tiệc đến hồ đồ rồi sao? Dám nói nhăng cuội trước mặt Thánh thượng như thế?”
Ta vẫn quỳ không chịu đứng dậy. Hoàng đế chậm rãi hướng ánh nhìn về phía Mộ Cẩn An:
“Không rõ là Tiêu Nhi chỉ si tâm đơn lẻ, hay là có tình ý đôi bên?”
Mọi người liền nhất loạt trông sang Mộ Cẩn An, không đoán được chàng sẽ đáp thế nào.
Nếu chàng gật đầu, tức là từ đây tự nguyện bước lên đầu sóng ngọn gió.
Đường đường Đại tướng quân trấn ải lại cưới nữ nhi Thừa tướng, e rằng Hoàng đế lẫn Thái tử đều sẽ khó an tâm.
Ta không dám ngoảnh lại nhìn nét mặt của Mộ Cẩn An, chỉ hy vọng lần này, chàng đủ can đảm.
Chợt có cơn gió lạnh thoảng qua, bóng dáng cao lớn của người ấy mau chóng bước đến quỳ bên cạnh ta, rồi nắm chặt lấy tay ta.
“Lỗi là ở mạt tướng, đáng lẽ chuyện này phải do ta mở lời trước.
Mạt tướng quả thật nặng tình với Lâm Tiêu Tiêu, yêu nàng đến khôn dằn, kính xin Hoàng thượng ban ơn thành toàn!”
3
Giữa vô vàn ánh mắt, Hoàng đế bị đẩy vào thế chẳng đặng đừng, đành phải ban hôn.
Thế là ta trở thành vị hôn thê của Mộ Cẩn An.
Thái tử xưa nay vẫn trầm mặc, bấy giờ chỉ nhìn ta thật sâu, rồi đứng dậy rời khỏi tiệc.
Quan khách xung quanh đưa mắt nhìn nhau, ai cũng lộ vẻ tò mò, nửa muốn dè chừng, nửa muốn tọc mạch.
Ta ngẩng đầu nhìn phụ thân, ông giận đến sắp ngất xỉu, bộ râu cứ run bần bật.
Nơi xa, Ngũ hoàng tử cũng run người, chắc là sợ đến thót tim.
Yến tiệc vừa tàn, phụ thân đã vội kéo ta về phòng, đóng kín cửa lại.
“Con đúng là hồ đồ!
Con biết mình gây ra tai họa lớn thế nào không? Ta đây là Thừa tướng! Việc hôn nhân của con liên quan đến lợi lộc khắp nơi, con đâu thể muốn gả cho ai thì gả!
Ta nói cho con hay, chuyện con cùng Mộ Cẩn An không thể thành! Con chỉ được phép gả cho Phó Hành!”
Ta điềm tĩnh nhìn phụ thân:
“Phụ thân ơi, Phó Hành là kẻ nhẫn tâm cay độc, sau này hắn sẽ chẳng buông tha chúng ta.”
Phụ thân giận quá hóa cười:
“Con còn biết xem tướng nữa chắc? Tên tiểu tử Mộ Cẩn An bỏ bùa mê thuốc lú gì cho con mà con nhất quyết đòi lấy nó?”
Ta biết rõ mình có nói cũng không thông, bèn giả vờ rơi lệ khóc lóc.
Phụ thân sợ nhất ta khóc, ông quay vòng tại chỗ hai lượt, rồi hất tay áo bước thẳng ra ngoài.
Chờ ông đi rồi, ta lẳng lặng hồi lâu mới đứng dậy, tiến tới đóng cửa.
Không ngờ một đôi tay mạnh mẽ bỗng chặn khung cửa, Mộ Cẩn An đẩy cửa bước vào.
4
Ta ngắm nhìn nam nhân trước mắt – quen thuộc mà cũng xa lạ – bất chợt muốn ôm chầm lấy chàng.
Kiếp trước, từ lúc ta gả cho Phó Hành, ta và chàng chẳng còn dịp nói với nhau câu nào.
Ta từ thân phận Thái tử phi lên đến Hoàng hậu, chàng từ phó tướng mà thành Đại tướng quân trấn ải, đường đời đôi ta không còn giao nhau nữa.
Nếu không phải chàng dốc sức báo thù cho ta, nếu không phải chàng buông bỏ tất cả, cùng ta đồng quy vu tận… thì ta nào hay biết, chàng yêu ta sâu đậm tới nhường nào.
“Mộ Cẩn An, đã lâu không gặp.”
Ta mắt đỏ hoe lên tiếng, Mộ Cẩn An lại nhìn ta lạnh lùng:
“Lâm Tiêu Tiêu, có kẻ nào sai bảo nàng ư?
Ta khuyên nàng đừng dính vào vòng xoáy tranh quyền đoạt vị.”
Ta thoáng sững sờ, ngẩng đầu hỏi chàng:
“Mộ Cẩn An, chàng sợ sao?”
Chàng hừ khẽ, không đáp. Ta hiểu chàng chẳng hề sợ. Bằng không, chàng đã chẳng phối hợp cùng ta trước mặt Hoàng đế.
Chỉ là chàng không dám tin… ta thật lòng muốn gả cho chàng.
“Mộ Cẩn An, bất kể mối lợi quanh co, bất kể trong lòng thiên hạ nghĩ ngợi thế nào, ta chỉ hỏi chàng: Ta muốn gả cho chàng, chàng có muốn cưới ta hay không?”
Mộ Cẩn An nhìn ta rất lâu, đoạn xoay người bỏ đi.
Ta trông theo bóng chàng khuất dần trong đêm, lặng lẽ mỉm cười.
Mộ Cẩn An, ta không hay được kiếp này sẽ kết thúc ra sao, nhưng dẫu có chuyện gì xảy đến, ta cũng nguyện đứng bên chàng.