Kiếp này không phụ - Chương 4
14
Không còn được Phó Hành che chở, Thẩm Kiều cuối cùng rơi vào chốn phong trần.
Thỉnh thoảng, Ngũ hoàng tử vẫn đến thăm, nói rằng trong mắt nàng không còn chút ánh sáng nào nữa, tựa như một cái xác không hồn.
Phó Hành thì đóng cửa sám hối trong phủ, chẳng thấy chút động tĩnh.
Mộ Cẩn An hỏi ta:
“Chỉ một mình Thẩm Kiều, e chẳng động nổi Phó Hành. Vậy kế tiếp nàng tính sao?”
Ta lạnh lùng cất lời:
“Chàng có biết vì sao thuở trước Thẩm Bỉnh Chương lại thông đồng với địch không?
Là vì bạc.”
Mộ Cẩn An thoáng ngạc nhiên.
Ta nói tiếp:
“Phó Hành lên được ngôi Thái tử, bất quá cũng bởi hắn là con trai Hoàng hậu, mang thân phận đích trưởng tử.
Tự biết tài cán có hạn, hắn buộc phải dùng tiền bạc hối lộ, lung lạc quần thần.
Thẩm Bỉnh Chương một mực muốn đưa Thẩm Kiều lên ngôi Hoàng hậu, liền dùng tin tức triều ta làm vật trao đổi, lấy mạng của cả vạn con dân để đổi về núi vàng biển bạc cho Phó Hành, hòng củng cố địa vị cho hắn.”
Kiếp trước, lúc Thẩm Kiều nhập cung, ta từng bảo phụ thân lật lại vụ án Thẩm Bỉnh Chương, khi ấy mới phát hiện Phó Hành cũng nhúng tay vào.
Đáng tiếc khi đó chúng ta đã “cưỡi hổ khó xuống,” chẳng cách nào xoay chuyển.
Nhưng kiếp này, Phó Hành không thể thoát.
Mộ Cẩn An nhìn ta, dường như muốn hỏi cớ sao ta tường tận lắm điều như vậy.
Rốt cuộc, chàng chỉ khẽ gật đầu:
“Ta hiểu rồi, chỉ là vụ này tra ra không dễ, dây mơ rễ má liên quan nhiều người, e phải tốn ít thời gian.”
Ta tựa vào vai chàng:
“Chàng an tâm, đã có phụ thân ta.”
Ngày Lập thu năm ấy, là sinh thần của Trường Lạc công chúa. Trường Lạc mở yến tiệc ở hành cung ngoài kinh thành, mời không ít nữ quyến quyền quý đến chung vui.
Kiếp trước, ta từng gả cho Phó Hành, có chút giao tình chị em dâu với Trường Lạc, cũng biết nàng không cùng một đường với Phó Hành, vì thế ta đến dự đúng hẹn.
Bữa tiệc đang dở, ta bị một thị nữ vô ý hắt nước lên váy, bèn theo nữ quan đi thay y phục.
Vừa bước qua cửa điện, Ngọc Xuân đã bị người gọi đi mất. Cảm giác bất an nổi lên, ta vội ngoảnh lại toan rời đi thì cánh cửa điện bỗng “cạch” một tiếng, khóa trái từ bên ngoài.
“Tiêu Nhi, đã lâu không gặp.”
Ta quay phắt lại, chỉ thấy Phó Hành đang ngồi trên ghế, vẻ mặt âm trầm nhìn ta chằm chặp.
15
“Thái tử muốn làm gì?”
Trong lòng đã mơ hồ đoán được hắn có ý đồ nào đó, ta vẫn giả vờ bình tĩnh.
Phó Hành dường như đọc thấu suy nghĩ của ta, khóe môi nhếch cười lạnh lẽo, ánh mắt băng giá.
“Tiêu Nhi, ở đây không phải Kinh thành, Mộ Cẩn An không có mặt.
Ngũ đệ của ta cũng lợi hại thật, không chỉ tìm ra Kiều Kiều, còn mượn mối quan hệ giữa nàng và Mộ Cẩn An để lôi kéo Thừa tướng phủ, khiến ta phải nhìn khác xưa.
Ta vốn nể tình muốn tha cho nàng, đáng tiếc các ngươi lại bức Kiều Kiều vào chốn ô nhục phong trần, còn hại ta bị Phụ hoàng trách phạt. Thế nên lần này ta nhất quyết không buông. Lâm Tiêu Tiêu, cho dù nàng và Mộ Cẩn An được ban hôn, ta cũng có cách khiến hai người không thành phu thê!”
Ta rốt cuộc cũng hiểu được ý đồ của hắn.
“Phó Hành! Gan ngươi thật lớn, không sợ Hoàng đế trị tội sao?”
Phó Hành cười gằn:
“Bản Thái tử đang ốm, phải tĩnh dưỡng trong hành cung, còn nàng lén xông vào phòng ta, chủ động quyến rũ, ta có tội tình gì?”
Ta vừa định cãi, chợt nhận ra tay chân dần dần bủn rủn, không còn chút sức lực.
Ta giận dữ trừng mắt nhìn hắn, hắn vẫn ung dung mân mê lư hương trên bàn, cười lạnh:
“Ngươi hạ dược trong hương? Đồ vô liêm sỉ!”
Phó Hành bước tới, bế bổng ta rồi quăng lên giường. Hắn giật tung đai lưng, cười nham hiểm:
“Sáng mai sẽ có người thấy nàng xiêm y xộc xệch chui ra từ phòng ta. Nàng đoán xem phụ thân nàng sẽ nghĩ thế nào? Mộ Cẩn An còn cần nàng nữa chăng?
Tiêu Nhi à, vốn dĩ ta muốn lập nàng làm Thái tử phi, cơ mà nàng không biết nghe lời, lại còn hư thân trước khi thành hôn. Thôi thì ta đành thu nhận nàng làm thiếp, phụ thân nàng ắt phải biết ơn ta…”
Vài đường kéo rách, áo ngoài của ta lập tức bị lột sạch, chỉ còn trơ lớp trung y mỏng.
Lệ nóng tràn mi, song ta không sao nhúc nhích nổi.
Hắn cúi đầu hôn lên cổ ta, thấp giọng thì thào:
“Tiêu Nhi, thứ dược này mạnh lắm, nàng ắt sẽ khoái thôi.”
16
Ta biết sớm muộn gì Phó Hành cũng chẳng để ta yên.
Trong đầu từng nghĩ hắn sẽ ép phụ thân ta, sẽ nhằm vào Mộ Cẩn An, hay thậm chí sẽ ra tay ám hại ta, nhưng thật không ngờ hắn lại dùng cách dơ bẩn, hèn hạ đến vậy để bức ta khuất phục.
Con người hắn, còn vô liêm sỉ hơn cả tưởng tượng!
Dược tính quá mạnh, ta dần mơ màng.
Chỉ lờ mờ nghe được tiếng người đạp cửa xông vào.
Ta thấy kẻ nọ bị xốc lên ném văng ra, nghe nắm đấm cùng tiếng gào rên vang vọng.
Ngoảnh nhìn, ta thoáng trông thấy Mộ Cẩn An đang túm lấy cổ áo Phó Hành, đôi mắt chàng đỏ rực sát ý.
“Không được!”
Ta gắng hết sức lao đến, ôm chầm cánh tay chàng:
“Mộ Cẩn An, không được giết hắn…”
Phó Hành trào máu miệng, song vẫn cười khẩy trêu ngươi:
“Giết ta ư? Mộ Cẩn An, ngươi có gan không?”
Gân xanh nổi chằng chịt trên tay chàng, giọng chàng khàn khàn đầy nguy hiểm:
“Rồi ngươi sẽ biết ta có dám hay không.”
Tựa như hóa điên, chàng chẳng buồn bận tâm đến lời khuyên can của ta, vẫn siết chặt cổ họng hắn.
Thấy Phó Hành sắp tắt thở, lòng ta chợt hoảng loạn khôn xiết.
Hắn mà chết ở đây, Mộ Cẩn An ắt bị kết tội chết.
Ta bèn buông chàng ra, lặng lẽ ngồi xuống một bên, thì thào:
“Mộ Cẩn An, nếu chẳng thể kề nhau đến bạc đầu, ta nguyện đồng hành cùng chàng xuống cửu tuyền.”
Như bị một lực lớn níu lại, Mộ Cẩn An buông mạnh cổ áo Phó Hành ra, rồi vừa thở dồn vừa cẩn thận lấy áo khoác choàng kín cho ta, ôm ta rời đi trên xe ngựa.
17
“Vì sao chàng đến được?”
Trên xe, ta mơ màng hỏi.
“Trường Lạc công chúa có giao tình với Ngũ điện hạ, nàng ấy nghi ngờ sự bất thường của Phó Hành, liền bí mật nhắn tin cho ta.”
Ta vặn vẹo trong vòng tay chàng, uể oải kêu:
“Mộ Cẩn An, ta nóng quá…”
Cánh tay mạnh mẽ siết chặt, ghìm ta lại:
“Ta biết, đợi lát nữa ta tìm đại phu cho nàng.”
Ta thoát khỏi tay chàng, nắm cằm chàng bắt phải đối diện:
“Ta chẳng cần đại phu, ta chỉ muốn chàng.”
Ánh mắt chàng tức khắc trốn tránh, miệng khẽ răn:
“Nghe lời nào.”
Khóe môi chàng căng ra, nhìn rõ vẻ khốn đốn nhưng vẫn gắng kìm nén.
Ta trở mình, ngồi lên đùi chàng, tay vòng qua cổ, ghé xuống hôn.
Cơ thể Mộ Cẩn An cứng lại, giữa hơi thở gấp gáp, chàng ngoảnh mặt né đi, khàn giọng:
“Tiêu Tiêu, ta và nàng chưa thành thân, e rằng… với nàng…”
Ta phì cười trêu chàng:
“Mộ Cẩn An, chuyện kinh thiên động địa chàng còn dám làm, giờ lại định giữ lễ giáo?”
Những ngón tay lành lạnh của ta lần dọc yết hầu chàng, trong mắt chàng ẩn hiện sóng ngầm cuồn cuộn.
Bánh xe ngựa lắc lư không ngớt, còn cơn xuân ý bên trong lại càng trào dâng.