Kiếp này sớm yêu người - Chương 11
Tôi chợt nhớ ra hôm nay tôi có một cuộc “hẹn hò” với anh ta.
“Xin lỗi, em đang vội.”
“Em đang ở đâu, gửi định vị cho anh được không?”
Du Vãn biết tôi không thích anh ta, giành lấy điện thoại cúp máy.
“Chuyện lớn như vậy mà giữ bí mật, không cho ba mẹ biết, được, Tang Ninh, cậu giỏi thật.”
Tắt máy cũng được, an toàn.
Tôi thở dài nói, “Cậu giữ bí mật cho tớ nhé, đừng nói cho người nhà cậu biết, tớ sợ nhà họ Tang biết.”
Cô ấy hờn dỗi, không nói chuyện với tôi, một lúc sau lại hỏi, “Cậu muốn sinh đứa bé ra à?”
“Ừ.”
“Được, cậu cứ sinh ra đi, tớ sẽ là dì của đứa bé, một người phụ nữ có thể chống được nửa bầu trời, chúng mình có thể nuôi được đứa bé.”
Bản tin radio phát ra trong xe.
Cả hai chúng tôi nghe một lúc rồi im lặng.
Có chuyện gì đó đã xảy ra với nhà họ Tang.
Chuyện mới sáng nay.
Đề cập đến một chuyện từ trước đây rất lâu, sự kiện quan trọng về vấn đề an toàn xây dựng.
Nhà họ Tang lúc đó cũng là đối tác nên chịu ảnh hưởng không kém.
Cô bạn thân nắm lấy tay của tôi, lo lắng nhìn tôi.
Tôi lắc đầu, “Không có gì đâu.”
Tôi không nghĩ Thời Hoài Tự hành động nhanh đến vậy, phơi ra mặt tối của nhà họ Tang để người đời gièm pha, như một con lạc đà bị người ta liên tục bắt chở rơm rạ, chỉ chờ cọng rơm cuối cùng đè lên, con lạc đà sẽ ngã rầm xuống.
Nhớ đến kiếp trước, chú hai là kẻ chủ mưu đứng sau xúi ông chủ Phương tạo ra vụ n.ổ đó, trong lòng tôi canh cánh đã lâu, nhưng cũng dần dần buông bỏ.
Ngày này, mười năm trước.
Khi đế quốc thương nghiệp của Thời Hoài Tự vẫn còn đang sáng chói như mặt trời ban trưa, sự nghiệp của chú hai cũng chưa lớn mạnh đến mức phải khϊếp đảm như vậy, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện đó nhỉ?
Hôm nay không có nhiều xe trên đường, tài xế lái xe chầm chậm, đi được quá nửa chặng đường, mí mắt tôi díu lại.
Vì thế định dựa vào người Du Vãn một chút để nghỉ, “Lát nữa đến nơi gọi tớ nhé.”
Chưa nghe được cô ấy trả lời, tôi đã thϊếp đi.
Một lúc sau, một giọng nói từ xa truyền đến.
Tang Ninh, cậu mau mở mắt ra cho tớ.”
Âm thanh kim loại va vào nhau chói tai đến mức đánh thức tôi dậy.
Tôi chỉ cảm thấy chân tay nặng nề.
Từ từ mở mắt ra, tôi thấy có một ống xi măng, còn Du Vãn đang dựa vào đó.
Gió thổi khiến mùi hắc của dầu và cát công nghiệp sặc sụa.
Tôi đứng dậy khỏi mặt đất trong sự bàng hoàng.
Du Vãn đá chân nhưng vô ích, sau lưng có tiếng kẽo kẹt, “Cảm ơn trời đất, cậu tới đây cởi trói cho tớ đi.”
Biết rằng tôi và cô ấy đang ở chỗ lạ hoắc, còn bị người ta trói lại, tôi bước nhanh đến, ngồi xổm xuống, thấy được dây thừng thô ráp đang trói cô ấy.
Ký ức quen thuộc ập đến, tôi đột nhiên ngẩng đầu, nhìn quanh bốn hướng, mồ hôi trong nháy mắt lại chảy xuống.
Không phải kiếp trước, tôi ch.ế.t oan ch.ế.t uổng trong nhà xưởng sao?
Sợi dây được buộc bằng dây chết, không nới ra được mà chỉ có thể thắt chặt vào.
Tiếng kẽo kẹt của thanh thép lan khắp tòa nhà.
Du Vãn chửi rủa, “Dám bắt cóc tớ, kẻ đó chán sống rồi hay sao.”
Sợi dây đã mòn từ lâu, nhưng vẫn chưa thể gỡ ra được.
Cô ấy dựa vào thanh xi măng, “Tang Ninh, cậu đừng giãy dụa, kẻ đó trói tớ nhưng không trói cậu, có nghĩa mục tiêu của họ là tớ, nhân lúc không có ai, cậu chạy đi, đi báo cảnh sát mau.”
Tôi cười khổ, “Xin lỗi cậu, lần này sợ làm phiền cậu rồi.”
“Cậu có ý gì?”
Còn chưa dứt lời, giọng nói của Tống Diễn đã phát ra từ sau lưng hai bọn tôi.
“Bạn em ồn ào thật đấy.”
Du Vãn thò đầu ra nhìn, tôi vội che mắt cô ấy lại, trừng mắt nhìn Tống Diễn, nói, “Cô ấy không biết gì cả, anh thả cô ấy ra đi.”
Du Vãn không nhịn được nữa, “Chết tiệt, tôi nói với anh rồi, tôi họ Du, là người nhà họ Du, nếu anh dám trói tôi thế này, bố tôi biết chắc chắn sẽ khiến anh sống không bằng chết!”
Tống Diễn nghe xong, sắc mặt tối hầm hầm.
Tôi nói, “Cậu nghe tớ này, chuyện này chúng ta không cần lôi nhà họ Du vào.”
Người nhà Du Vãn làm chính trị, anh cô ấy là cảnh sát, từ nhỏ đến giờ cô ấy không sợ trời không sợ đất.
Nếu để cô ấy xảy ra chuyện gì, thì không ai được phép sống.
Tống Diễn ném cho tôi một chiếc dao đa năng.
“Cắt dây đi, không ai được nhúc nhích, nếu không, ai cũng không thể sống sót ra khỏi đây.”
Tôi vội vàng nhặt con dao lên, cởi trói cho Du Vãn.
“Đừng nhìn gì cả, về nhà đi.”
Du Vãn cau mày, trầm giọng nói, “Cậu có chắc sẽ không có lừa đảo gì không? Ra ngoài nhất định tớ sẽ gọi cảnh sát.”
“Gọi cảnh sát cũng được,” Tôi thì thào, “Chỉ là tớ nghĩ bọn họ không còn đường lui nên cũng chẳng e dè gì cảnh sát đâu.”
Nghĩ về vụ n.ổ trong kiếp trước, tôi đã đẩy người bạn thân nhất của mình ra.
Cô ấy nắm bả vai tôi, “Tang Ninh, cậu phải chờ tớ nhé! Nhất định cảnh sát sẽ tới cứu cậu.”
Nói xong, cô ấy cũng không quay đầu lại mà xông ra ngoài.
Bốn phía trống trải, chỉ có tôi và Tống Diễn.
Tôi đứng dậy, đối diện với ánh mắt âm u của Tống Diễn: “Anh muốn làm gì?”
“Em đi bệnh viện làm gì?” Anh ta hỏi ngược lại.
“Đau bụng, đi khám.”
Tống Diễn cười mỉa: “Tang Ninh, em tưởng tôi là thằng ngốc hả.”
Anh ta túm tay tôi, lôi tôi đến bên cửa sổ, bóp cằm bắt tôi nhìn xuống phía dưới, “Nhìn xem ai đến kìa.”
Dưới tầng, một người đàn ông đang bị chú hai chĩa súng vào.
Tôi liếc mắt một cái đã nhận ra Thời Hoài Tự ngay, trái tim thắt lại.
Tống Diễn cười khẽ, “Lúc cảnh sát đến, sẽ nhìn thấy thi thể của Thời Hoài Tự, chú hai em cũng trốn không thoát.”
Tim tôi đập nhanh, đầu ngón tay lạnh băng, khẽ run lên.
Nhưng lúc này càng biểu hiện là đang quan tâm đến hắn, hắn sẽ càng nguy hiểm.
Tôi dứt khoát nhắm mắt lại, “Tôi ly hôn với hắn ta rồi, hắn ta ra sao cũng không liên quan gì đến tôi.”
“Thật sao?” Tống Diễn lạnh lùng nhìn xuống dưới lầu nói: “Chú hai Tang, bắn nát một cái chân của hắn đi.”
Phanh!
Sau một loạt tiếng súng nổ.
Trên đùi của Thời Hoài Tự dần có máu rỉ ra.
Hắn đã quỳ một chân xuống, ngẩng đầu nhìn về phía tôi và Tống Diễn, sắc mặt tái nhợt.
“Tống Diễn, tôi ở đây, để cô ấy đi.”
Tống Diễn không thèm để ý, nói với tôi: “Ninh Ninh, vui không?”
Cả người tôi lạnh băng, không nói nên lời.
Chú hai Tang, phát thứ hai.
Tôi đột nhiên nắm lấy tay anh ta, run rẩy nói: “Đừng, xin anh…”
Nụ cười của Tống Diễn đột nhiên biến mất, anh ta nắm chặt tay đến nỗi các đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
Hai mắt Thời Hoài Tự âm u, mồ hôi trên trán chảy xuống, “Anh đừng làm cô ấy sợ.”
Ánh mắt Tống Diễn vô cùng lãnh đạm, anh ta khiêu khích nhìn Thời Hoài Tự, ngay sau đó nâng cằm tôi lên hôn tôi.
Đôi môi nứt nẻ, lực đạo hung ác khiến tôi buồn nôn, không kiềm được kịch liệt giãy giụa.
Anh ta nói, “Em muốn hắn ta chết sao?”
Tôi cứng đờ bất động.
Môi Tống Diễn dính chặt vào môi tôi, cọ xát.
Cảm giác buồn nôn lại trào lên, tôi đột ngột đẩy anh ta ra, quỳ trên mặt đất, nôn như chết đi sống lại.
“Động thủ.”
Tống Diễn lạnh lùng ra lệnh.
Dưới lầu đột nhiên có tiếng súng vang lên, đầu óc tôi trống rỗng, vội vàng chạy đến bên cửa sổ, “Thời Hoài Tự!”
Hình ảnh hắn nằm trên vũng máu trong tưởng tượng cũng không xuất hiện.
Là chú hai.
Ông ta bị bắn vào lưng, quỳ rạp trên mặt đất.
Tay trái của Thời Hoài Tự đang tí tách chảy m.á.u.
Cách đó không xa, một nhóm cảnh sát vũ trang đang tràn vào, chẳng mấy chốc, khu vực xung quanh đã chật như nêm cối.
Sắc mặt Tống Diễn thay đổi, anh ta bất ngờ túm lấy cổ áo tôi và lùi vào sau cột bê tông ở tầng hai.
Ngoài cửa sổ, là tiếng cảnh sát đang kêu gọi Tống Diễn.
Anh ta không ngờ cảnh sát lại đến nhanh như vậy.
Tống Diễn túm lấy tôi, trốn vào một chỗ mù mà tay súng bắn tỉa không thể nhìn thấy, hét lên:
“Trong tay tôi có thuốc nổ, để Thời Hoài Tự đi vào gặp tôi, không thì tôi và cô ta cùng chết”
Tôi há miệng, thở hồng hộc, cảm thấy trước mắt tối sầm lại: “Tống Diễn, anh bình tĩnh lại đi.”
“Anh đang rất bình tĩnh đây, kiếp trước em nguyện ý chết chung với Thời Hoài Tự mà, sao vậy, đến lượt anh thì không được?”
Tôi liều mạng vung tay anh ta ra, “Tôi không… tôi không muốn…”