Kiếp này sớm yêu người - Chương 12
Ngữ khí Tống Diễn lại càng kích động, “Tôi vốn có thể cứu vãn tất cả! Nhưng sao cô cũng trở lại cùng tôi làm gì! Cô trả Tang Ninh ban đầu lại cho tôi!”
Tôi quơ tay vô ích, ánh sáng trước mặt tôi dần mờ đi.
“Tống Diễn.” Một giọng nói trầm ấm quen thuộc truyền đến cách đó vài bước.
“Tôi đến, thả cô ấy ra.”
Áp lực trên cổ đột nhiên biến mất.
Tôi cúi người, ho dữ dội, mắt mờ sương, dùng chút hơi tàn nhìn Thời Hoài Tự, theo bản năng đưa tay về phía hắn.
Vết máu trên đùi hắn đã khô, tay quấn băng, nhưng thật ra so với kiếp trước còn chật vật hơn.
Từ lúc bước lên tầng hai, ánh mắt hắn luôn dán chặt vào tôi, sợ tôi có chuyện gì xảy ra.
Tống Diễn kéo tôi lùi lại mấy bước, lấy dao găm ra kề vào cổ tôi, “Thời Hoài Tự, lần này chúng ta, chơi trò khác đi.”
Anh chỉ vào một chiếc áo khoác da cách đó không xa, nói với Thời Hoài Tự: “Mặc vào.”
Cái áo đó tôi cũng đã quá quen thuộc.
“Không…không được mặc!” Tôi giãy giụa kịch liệt, lần đầu tiên vỡ giọng, “Không thể!”
Tống Diễn điên rồi, anh ta cười hưng phấn, “Ninh Ninh, kiếp trước Thời Hoài Tự dám ôm em cùng chết, em thì sao? Em yêu hắn bao nhiêu?”
“Không…” Tôi điên cuồng cào vào mu bàn tay của Tống Diễn.
Anh ta bóp chặt tay tôi, cười lạnh nói: “Cô cho rằng hắn ta đấu lại tôi sao? Hắn bảo vệ cô dù tốt đến mấy thì cũng có lợi ích gì đâu? Cô không ra ngoài, thì tôi mở cửa vào tr.ói cô lại, tôi chờ ngày này lâu lắm rồi, hôm nay, hắn không chết, thì cô chết.”
Thời Hoài Tự không nghe thấy những lời thì thầm của chúng tôi, “Đem con dao của anh cách xa cô ấy ra một chút, tôi mặc.”
“Thời Hoài Tự! Anh đi đi!” Tôi khóc đến khàn cả giọng, “Xin anh.”
Thời Hoài Tự làm như không nghe thấy, nhìn chằm chằm vào chỗ tôi bị mũi dao đâm rỉ máu, nhanh chóng mặc áo vào.
Tích một tiếng.
Đếm ngược bắt đầu.
Tôi nhắm mắt tuyệt vọng.
Tống Diễn đột nhiên đẩy tôi về phía trước, “Tang Ninh, chọn một đi.”
Tôi đứng giữa hai người, vừa khóc vừa tiến một bước về phía Thời Hoài Tự, hắn lại lùi về sau nửa bước.
“Ninh Ninh, đừng tới đây.” Thời Hoài Tự trịnh trọng dặn dò, “Có bom.”
Tôi đứng chôn chân tại chỗ, không dám bước thêm một bước nào nữa.
Tôi không sợ chết, nhưng lúc này ở trước mặt anh ta, lựa chọn Thời Hoài Tự chẳng khác nào kích thích cảm xúc của Tống Diễn.
Thậm chí có thể kích nổ quả bom sớm hơn.
“Tang Ninh, thừa nhận đi, cô chỉ yêu bản thân mình, cô giống như chú hai cô, ích kỷ vô tình.”
Tống Diễn cười chế nhạo, đứng bên cạnh mỉa mai.
Thời Hoài Tự lùi lại bên cửa sổ, liếc nhìn tôi rồi nói: “Tống Diễn, chuyện của cha anh, tôi rất lấy làm tiếc.”
“Anh không xứng nhắc tới cha tôi.”
Tống Diễn vốn đang xem trò vui đột nhiên bị chọc giận, tiến lên trước nửa bước.
“Các tiểu thư, thiếu gia sinh ra đã ngậm muỗng vàng như các người, có từng thiệt tình sao?”
“Nhưng sự thật là, cha anh năm đó vi phạm các quy định, không đội mũ bảo hiểm an toàn. Chúng tôi cũng đã bồi thường rồi.”
“Câm miệng!”
Thời Hoài Tự lạnh lùng cười châm chọc, “Anh chẳng qua cũng chỉ là một một kẻ vô dụng.”
Tôi run hết cả người.
Thế giới này điên rồi.
Từng câu từng chữ của Thời Hoài Tự đều như đang đâm vào tử huyệt của Tống Diễn.
Hắn không muốn sống nữa sao?
Không biết Tống Diễn lấy từ đâu ra một chiếc bật lửa, ném xuống đất, ngọn lửa hừng hực bốc cháy trong nháy mắt.
Mùi dầu máy tràn ngập trong không khí, hóa ra anh ta đã sớm chuẩn bị sẵn.
“Chính các người đã hủy hoại cuộc đời tôi.”
Hai mắt Tống Diễn đỏ ngầu bước về phía tôi, gương mặt của anh ta còn chưa được chữa trị hoàn toàn, bây giờ dưới ngọn lửa lại càng trở nên đáng sợ hơn.
“Tang Ninh, cớ sao cô không chọn tôi? Nếu cô chịu nói từ sớm, là cô không thích người đã bị hủy dung, tôi cũng sẽ không tự hành hạ bản thân thế này…”
Một chậu nước lạnh đổ xuống đầu.
Đúng là anh ta.
“Anh điên rồi…”
“Đúng vậy, nếu không sao tôi có thể lợi dụng được sự áy náy của cô để moi tin tức của Thời Hoài Tự chứ!”
Tống Diễn núp lùm nhiều năm, cuối cùng thì anh ta đã xé lớp mặt nạ dịu dàng kia xuống, lộ ra gương mặt điên cuồng thật sự.
Tiếng cười của anh ta, cứ như thể tiếng ống vỡ, chói tai vô cùng, “Ninh Ninh, nếu cô chọn tôi thì sẽ chẳng có kết cục ngày hôm nay, cô chỉ có thể trách bản thân mà thôi. Theo tôi xuống địa ngục đi…”
Anh ta lấy chiếc điều khiển từ xa ra.
Tôi không kịp suy nghĩ, xoay người bổ nhào lên người Thời Hoài Tự, ôm chặt lấy hắn.
“Tang Ninh.”
Thời Hoài Tự gầm lên, ngay sau đó, bùm!
Ngoại trừ âm thanh vỡ vụn của cửa kính, tôi chẳng còn nghe thấy gì nữa.
Ù ù ù…
Tiếng ù tai chói như kim châm, liên tục kích thích não bộ.
Trước mặt tôi là Thời Hoài Tự trắng bệch, hắn đang nói gì đó với tôi.
Tôi cảm thấy mình như nổ thành từng mảnh.
Toàn thân tê liệt, không còn chút sức lực.
Được chết cùng một chỗ với hắn, tôi không hề sợ hãi chút nào.
Không sợ mà!
Nhưng sao tôi lại khóc thế này?
Bị điếc một khắc ngắn ngủi, nhưng ngay giây tiếp theo, một tiếng hét to chẳng kém gì tiếng b.o.m nguyên tử, quát mạnh vào lỗ tai tôi.
“Nghi phạm đã bị bắn chết! Vị trí phát hiện thi thể: tầng 2 tòa nhà xưởng bị bỏ hoang.”
“Tiểu đội một báo cáo, thiết bị nổ còn nguyên vẹn, con tin đã an toàn.”
“Chưa phát hiện chất nổ khả nghi ở hiện trường.”
“Tình hình hỏa hoạn rất lớn, thông báo cho các đồng chí liên quan nhanh chóng sơ tán con tin!”
Tôi bị bế lên, lúc rời đi, tôi quay đầu lại, thấy Tống Diễn quay lưng về phía tôi, nằm úp trên mặt đất.
Anh ta đã chết.
Một bàn tay che lại tầm mắt tôi.
Hơi lạnh xua tan mùi khói bụi xộc vào mũi.
Tiếng còi báo động liên tiếp vang lên.
Đèn xanh đỏ xen kẽ, phản chiếu nửa ánh tà dương đang lặn.
Chân tôi mềm nhũn, quỳ gối trong tuyết, run lẩy bẩy.
Giọng nói của Du Vãn rất hùng hổ, vang như tiếng sấm:
“…… Ở xã hội pháp trị của thế kỉ 21, truy quét t.ội phạm và khiêu dâm không biết bao nhiêu lần, thế mà vẫn còn chơi thuốc nổ! Một vài kẻ ngoài vòng pháp luật thể nào cũng bị tống vào tù hết thôi, bị kết án vô thời hạn, tử hình, một phát súng khiến mẹ chúng cũng không nhận ra nổi nữa. Anh ơi, bắt hết bọn chúng đi, đừng bỏ qua cho chúng!”
“Được rồi, cô đi xem Tang Ninh thế nào đi, còn lại để chúng tôi xử lý.”
Du Vãn liếc mắt một cái liền phát hiện tôi quỳ gối trong tuyết, bèn gọi, “Tang Ninh, đứng lên đi, cậu có em bé rồi, đừng bò dưới đất như thế.”
Thời Hoài Tự đang ở bên cạnh phối hợp cùng cảnh sát tháo bom, đột nhiên sững người, quay phắt lại nhìn tôi chằm chằm.
Không đợi Du Vãn đi tới, hắn đã cởϊ áo khoác da, lẳng lặng ôm lấy tôi còn đang nói chuyện với cô bạn thân, cứ thế mặt vô cảm bước vào xe.,
“Á à, anh là ai thế, đến một câu chào hỏi cũng không có.”
Sầm.
Tiếng cửa xe chặn lại sự phản đối của Du Vãn.
Hắn đẩy tôi vào ghế sau, rồi ngồi xuống, ánh mắt u ám nhìn tôi chằm chằm.
Tôi đột nhiên hơi sợ hãi, co lại rúc vào góc, “Anh đừng như thế, em sợ.”
“Biết sợ mà còn dám nhào tới! Em coi đó là trò đùa à!”
Sau một lát im lặng, hắn mắng mỏ.
Trước giờ hắn chưa từng dùng giọng điệu nghiêm khắc như vậy mắng tôi, nước mắt tôi lập tức rơi xuống.
“Quả bom ở trên người anh!” Hắn tức giận, gân xanh nổi trên trán, “Ngộ nhỡ Tống Diễn nhấn nút thì phải làm sao hả?”
Thấy hắn còn định nói tiếp, tôi nhắm mắt lại nhào vào lòng hắn, “Chồng ơi, em sợ muốn xỉu.”
Thời Hoài Tự nghẹn ngào, hít sâu một hơi, gân xanh trên trán phập phồng.
Rồi hắn ôm chặt lấy tôi, lúc này, tôi mới nhận ra, đôi tay của hắn đang run rẩy.
“Anh xin lỗi…”
“Vừa rồi là ngữ khí của anh không tốt.”
Hắn cọ xát tóc tôi, cố gắng hạ giọng xuống.
“Anh vốn định nhảy ra khỏi cửa sổ, như vậy nếu cảnh sát bắn tỉa không thành công thì vụ nổ mạnh cũng không làm em bị thương. Ai ngờ em lại lao vào ôm anh? Trước giờ chưa từng thấy em nhiều sức lực như vậy.”
“Em đâu có nghĩ nhiều. Trước kia xem TV, có bom thì nằm xuống, em cũng không thể kéo Tống Diễn đi…”
“Em…” Thời Hoài Tự bỗng cạn lời, không biết nên nói gì nữa.
May mắn thay, chúng tôi đều sống.
“Miệng vết thương của anh băng bó ổn chưa?” Tôi hỏi.