Kiếp này sớm yêu người - Chương 3
“Anh… Nghe thấy cả rồi à?”
“Ừm.”
“Em…”
“Về thôi.” Đằng sau ngữ điệu bình thản hẳn là sự kìm nén, “Xe đến dưới sảnh rồi.”
Tôi mấp máy, không biết làm thế nào để giải thích những chuyện vừa xảy ra cũng như những chuyện sắp xảy ra.
Tôi sợ hắn nghĩ tôi bị điên mất.
Thời Hoài Tự trở lại dáng vẻ lạnh lùng như mọi khi.
Tôi đi theo hắn, đi ra cửa, không ngừng hối hận.
“Thời Hoài Tự.”
Tôi gọi hắn,
Bước chân hắn hơi chậm lại, nhưng cũng không quay đầu.
“Vừa nãy Tống Diễn gọi điện cho em.” Tôi vội nói, “Hôm qua đúng là em đã hứa sẽ đón sinh nhật cùng anh ta, nhưng hôm nay em khác rồi, em chưa bao giờ…”
Thời Hoài Tự bỗng dừng bước, xoay người lại, ánh mắt lạnh như băng: “Đủ rồi.”
Hắn nhắm mắt để đè nén cảm xúc rồi nói: “Bữa cơm hôm nay rất ngon, tôi cũng rất vui vì được em tổ chức sinh nhật.”
Tôi chăm chú nhìn hắn, thấy nỗi đau xót chìm sâu nơi đáy mắt.
Môi Thời Hoài Tự nhợt nhạt, từng chữ được nhả ra run rẩy tựa như tận cùng nỗi đau: “Thế nên bây giờ em phải quang minh chính đại đi tìm Tống Tiễn, anh biết. Đó cũng là cái giá mà anh phải trả.”
Kiếp trước, Thời Hoài Tự từng nói với tôi, mỗi khi tôi đối xử tốt với hắn thì hắn phải đánh đổi bằng nỗi đau khác, thế nên hắn chẳng yêu cầu gì xa vời, cũng sẵn lòng để tôi rời đi.
Đoạn ký ức này giờ đây như con d.ao găm vào tim tôi vậy.
Khiến cho tôi đau đớn.
Ngày này kiếp trước, tôi không ở bên, bữa tối của hắn chính là hộp cơm nguội lạnh kia.
Không một ai gửi lời chúc sinh nhật cho hắn.
Vậy nên hắn mới đến cổng bệnh viện đợi tôi chăng?
Thời Hoài Tự chỉ muốn nghe một tiếng “chúc mừng sinh nhật” của tôi, thế mà tôi lại mắng hắn đừng xen vào việc của người khác, tránh xa tôi càng xa càng tốt.
Bầu không khí xung quanh khiến tôi như nghẹt thở.
Hắn rời mắt khỏi tôi: “Thực xin lỗi, tôi lỡ lời. Trời tối không an toàn, muốn đến bệnh viện thì đi nhanh thôi…”
Tôi bỗng nắm lấy tay Thời Hoài Tự một cách cương quyết, nắm được một ngón rồi lại muốn thêm nữa, cuối cùng năm ngón tay của chúng tôi đan vào nhau.
Hắn sững người nhưng không rút ra mà khàn giọng hỏi tôi: “Tang Ninh, em muốn làm gì thế? Em thấy tôi chưa đủ xấu hổ hay sao?”
Tôi ngẩng đầu, túm chặt cà vạt của hắn rồi kéo người hắn thấp xuống.
“Chồng ơi, anh đừng nhúc nhích.”
Chỉ một câu ngắn ngủi mà như một lá bùa phong ấn, hoàn toàn giam cầm hắn.
Tôi kiễng chân, hôn lên đôi môi lạnh lẽo của Thời Hoài Tự.
Hương mộc hương tao nhã đến mấy cũng bị tôi làm loạn.
Tôi vòng tay ôm cổ hắn, từ từ nhắm mắt lại, thuận thế đẩy hắn dựa vào tường rồi dè dặt an ủi hắn…
Ban đầu hắn cứng ngắc, thế rồi khi bị tước vũ khí đầu hàng, hắn suy sụp nhắm mắt, để cho tôi “tàn phá”.
Áo sơ mi không dính chút bụi đã đầy vết nhăn.
Hắn bất giác giữ thắt lưng tôi, ôm chặt tôi vào ngực.
Ngọn đèn trên đỉnh đầu vụt sáng rồi lại tắt, cuối cùng chúng tôi tách nhau ra trong bóng tối, thở hổn hển.
“Ninh Ninh”, giọng Thời Hoài Tự vẫn trầm như thế, hắn nói: “Em đừng như vậy…”
“Anh không muốn à?”
“Không phải.” Hắn trầm mặc hồi lâu mới nói: “Đừng dụ dỗ anh nữa, nhân lúc anh vẫn còn lý trí, mau đi tìm anh ta đi.”
“Anh đành lòng sao?” Tôi nhẹ nhàng thổi vào lỗ tai hắn, ra chiều ấm ức: “Không ghen tuông? Không tức giận? Bằng lòng để em hôn người khác…”
Thời Hoài Tự bị khích, đột ngột cúi đầu, ngăn chặn lời nói của tôi, đổi từ khách thành chủ, bế tôi trở lại sofa.
Bàn tay to lớn của hắn đỡ gáy tôi, hôn sâu tới mức như trút giận…
Khóe môi tôi cong lên, không bỏ liều thuốc tinh thần hắn vẫn có thể chịu đựng được, còn một khi đã bỏ rồi thì hắn chỉ có thể chịu trận.
Có điều diễn biến tiếp theo lại nằm ngoài kiểm soát của tôi.
“Thời Hoài Tự!”
Tôi bỗng cảnh giác đứng dậy, “Anh… Anh đang làm gì… Ý em là về nhà rồi…”
Tôi chỉ nghe thấy giọng nói dịu dàng của hắn: “Anh đã cho em cơ hội, nhưng em không đi.”
“Bây giờ em không còn đường lui nữa rồi.”
Dứt lời, người tôi bị đổ, nằm trên ghế sofa.
Giọng người đàn ông vô cùng nhẹ nhàng trêu đùa lỗ tai tôi, mê hoặc lòng người: “Tang Ninh, em chờ đăng xuất đi.”
Tôi cứ nghĩ với tính cách của Thời Hoài Tự thì sẽ không làm ra chuyện gì khác người.
Thế mà tôi quên mất, ở kiếp trước, hắn là một kẻ điên si tình tới mức có thể tuẫn táng cùng với tôi.
Sâu trong cốt tủy là sự ngang ngược.
“Anh…anh…”
Tiếng xin tha rên rỉ của tôi bị chặn lại bởi môi và răng, cuối cùng tôi chỉ có thể ôm cổ hắn, gọi: “Thời Hoài Tự… Anh không thương em à…”
Dường như đang tức giận nên hắn không để lời nói của tôi vào tai.
Tôi cắn răng, ôm chặt hắn, sống mũi cay xè, thế rồi nước mắt rơi lã chã trên bờ vai hắn.
Thời Hoài Tự sững lại, hắn dè dặt, “Xin lỗi em.”
Tôi tựa cằm mình lên vai hắn, ngước mắt lên có thể thấy ánh trăng sáng vằng vặc ngoài cửa sổ.
“Thời Hoài Tự, em đã nghĩ ra tên cho con chúng ta rồi.”
Kiếp trước suy nghĩ suốt bao lâu, tôi vẫn chưa nói cho hắn.
“Ninh Ninh, em đừng nói nữa.” Giọng hắn khàn đặc, nhẹ nhàng như nỉ non.
“Anh không tin à?”
Đáp lại tôi là sự trầm mặc vô hạn.
Hắn sợ nên không dám hi vọng xa xôi rằng chúng tôi sẽ có một đứa nhỏ.
Tôi lại nói: “Sinh một bé trai một bé gái, biệt danh để phần anh đặt…”
Ai mà ngờ rằng hắn vừa khôi phục lý trí lại ngay lập tức mất kiểm soát.
Thời Hoài Tự không cho tôi cơ hội nói nữa mà ôm tôi đi vào sau cánh cửa bên văn phòng.
Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại.
Gió bồi hồi bên cửa kính.
Ánh trăng sáng ngời.
Cách một cánh cửa có tiếng thì thầm.
Đến nửa đêm, tôi vực lại tinh thần liền đá hắn, nói không cần hắn nữa.
Thời Hoài Tự không nói một lời mà kéo tôi lại, hỏi: “Không cần anh thì em cần ai?”
Hắn hỏi nghiêm túc.
Tôi đỏ mặt, “Dù sao cũng không cần anh!”
“Ừm.” Hắn buồn bực: “Những gì em nói không tính.”
Trong giấc mơ đêm nay, có lúc mơ thấy bị Thời Hoài Tự quấn lấy, có lúc lại thấy lửa cháy đầy trời.
Tôi nằm trên vũng m.áu, mớ thuốc n.ổ buộc trên người.
Thời Hoài Tự lao vào đám cháy, bế tôi lên, cả người tôi đang run rẩy.
Tôi thấy hắn khóc, chỉ có thể bất lực giơ tay lên đẩy hắn ra: “Cút đi…”
“Thời Hoài Tự, anh đi đi… Đừng chạm vào em, xin anh đấy…”
Giấc mơ tan vỡ theo tiếng khóc.
Cảm giác ấm áp tan biến ngay lập tức.
Tôi trở về với đêm tối, mở mắt ra, thấy hai bên má đã ướt nhèm.
Hóa ra là giấc mơ.
Sau khi hoàn hồn, tôi mới phát hiện ra Thời Hoài Tự đã bị đẩy đến tận mép giường.
Theo sắc mặt hắn, có vẻ như tôi vừa nói mớ.
Hắn đưa khăn giấy cho tôi, ngồi cách tôi một khoảng.
Đầu ngón tay cũng tránh không chạm vào tay tôi.
Lòng tôi bỗng trùng xuống.
Hắn vẫn hiểu lầm.
“Thời Hoài Tự.” Tôi dè dặt, “Ban nãy em nằm mơ.”
Hắn cũng cẩn thận lắng nghe tôi.
Tôi nức nở, “Em nằm trong đám cháy, trên người bị buộc thuốc nổ, anh lại muốn theo em.”
“Thế nên em mới phải dằn lòng nói câu kia, anh đừng hiểu lầm.”
Ánh mắt hắn có một tia sáng ngắn ngủi vụt qua, như thể đang suy nghĩ cẩn thận lại, rồi trở về dáng vẻ yên tĩnh như ban đầu.
“Được rồi, anh tin.”
Nói xong, hắn đắp lại chăn cho tôi rồi cầm gối đi ra ngoài.
“Thời Hoài Tự!” Tôi gọi với theo, nói với bóng lưng hắn: “Anh lừa em.”
Hắn không đáp lại.
Tôi cầm lấy chiếc gối, hung hăng nện vào tấm lưng hắn: “Được thôi, anh đi đi, tôi đang mỏi người phát mệt đây, anh cứ trở mặt nói dối đi, khốn kiếp, để tôi ở đây tự sinh tự di.ệt cũng được!”
Dứt lời, tôi cũng chẳng nhìn hắn, nằm quay lưng lại, người cuộn tròn như con tôm, cứ thế chui vào chăn.
Chẳng trách người ta hay bảo người trẻ tuổi dễ nóng nảy.
Thời Hoài Tự mười năm sau của kiếp trước chẳng đáng yêu tẹo nào.
Sau giây lát trầm mặc, phần giường bên kia lún xuống một chút, Thời Hoài Tự thở dài: “Ngủ thôi.”
“Phải ôm mới ngủ.”