Kiếp này sớm yêu người - Chương 8
Thời Hoài Tự khéo léo nói: “Thật ra…anh vẫn còn một vài người bạn.”
Ngụ ý là quả thực có chút xấu hổ.
Nhưng thấy tôi chơi vô cùng vui vẻ, hắn đơn giản cũng chấp nhận sự chế giễu của mọi người.
Dưới mỗi vòng bạn bè, đều sẽ có một số bình luận cố định.
“Chó già độc thân gục ngã.”
“Lại lên đây khoe vợ…”
“Nếu anh bị chị dâu bắt cóc, hãy chớp mắt ra tín hiệu Sos.”
Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã là cuối thu.
Tống Diễn dường như đã biến mất khỏi cuộc sống của tôi, số điện thoại bị chặn, mọi phương thức liên lạc đều bị cắt đứt.
Thi thoảng nhìn cảnh học sinh cấp ba tan trường, tôi lại bồi hồi nhớ về quá khứ.
Nhưng linh tính mách bảo tôi rằng mọi thứ sẽ không kết thúc một cách đơn giản như vậy.
Thời Hoài Tự trở nên rất bận rộn.
Đi sớm về muộn.
Có đôi khi, tôi ở nhà chờ hắn, sẽ nhớ về kiếp trước.
Hắn cũng như bây giờ, có vô số việc phải, thời gian nói chuyện với tôi đã ít lại càng ít.
“Bà chủ, mười giờ rồi, đi ngủ sớm đi.”
Tôi ngồi khoanh chân trên tấm thảm, xung quanh là hàng đống đồ mới mua.
“Một lát nữa đã.”
Tính ra, đã một tuần rồi tôi không chạm mặt hắn, tối nay đột nhiên muốn đợi hắn thêm chút.
Trời trở lạnh, tôi dạo trung tâm mua sắm, mua cho Thời Hoài Tự một chiếc áo khoác mùa đông.
Khăn quàng cổ kẻ caro màu nâu nhạt, áo khoác lông dê và găng tay tình nhân mềm mại, lông xù xù, hơi trẻ con giống phong cách của tôi.
Đang cất vào tủ quần áo, chợt nghe thấy tiếng điện thoại di động rung lên trong áo khoác.
Lấy ra nhìn, là một email.
Tôi chụp một bức ảnh, gửi cho hắn, khó chịu nói: “Anh Hoài Tự, sao còn có một cái điện thoại mà người ta không biết vậy cà?”
Từ lâu hắn đã quen với những trò đùa bỡn cợt khi tôi chợt động kinh, liền đáp: “Dùng cho công việc, quên mang theo, mở ra xem giúp anh đi.”
Tôi cười mở email ra, lẩm bẩm nói, “Nhưng đừng là thư tình của người khác viết cho anh, em sẽ làm ầm lên cho mà xem—“
Giao diện chuyển sang, là một báo cáo bệnh án.
Tôi nheo mắt, phóng to, “Tống… Thành Huy, nứt sọ, xuất huyết nội sọ…”
“Người này bị thứ gì đó đập trúng đi… À, phía dưới có báo t.ử, thương tật do lao động, thật đáng thương.”
Thời Hoài Tự nghe xong nói: “Ngoan, cất điện thoại đi, lát nữa anh về nhà mua cho em một cái bánh kem nhỏ.”
“Vừa rồi anh còn bảo em tùy ý xem mà, quỷ hẹp hòi…”
Hắn cười nói: “Không có gì đáng xem.”
Còn đang hâm cơm lại cho hắn trong bếp, tôi nhét điện thoại lại chỗ cũ, lôi giấy gói quà ra, định gói quần áo mới làm quà, cho hắn một bất ngờ.
Cô bạn thân Du Vãn chế nhạo tôi trong điện thoại, “Lúc trước còn nói người ta phiền, Tang Ninh, đừng nói là cậu thay đổi rồi nha…”
“Anh Hoài Tự của mình là tốt nhất, trước kia là do mắt mù được chưa?”
“Được, được, được, khi nào thì cậu mới có thời gian hợp tác với mình mở phòng làm việc đây, có biết bản thảo thiết kế của cậu một bản rất khó lấy được không?”
Tôi do dự, “Chờ một thời gian đi… Mình ở nhà cũng có thể gửi bản thảo cho cậu mà…”
“Ừ ừ ừ, cậu cứ ở nhà với anh Hoài Tự của cậu đi.”
Tôi thừa nhận, là tôi muốn dành nhiều thời gian ở bên hắn hơn.
Nếu được làm lại từ đầu, cũng không có gì thay đổi, và cuối cùng chúng tôi sẽ nhắm mắt cùng nhau, thế thì được ngày nào hay ngày đó vậy.
Thời Hoài Tự về nhà đã là mười hai giờ.
Trong phòng khách chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ cho hắn, nồi lẩu vẫn còn ấm.
Tôi ôm chân cuộn tròn trong góc sofa nín thở.
Thời Hoài Tự khẽ gọi: “Ninh Ninh.”
Tôi không kêu một tiếng, khom lưng đi vòng sau lưng hắn, rồi đột nhiên nhảy lên vai hắn.
“Meo!”
Thời Hoài Tự bất đắc dĩ cõng tôi, “Ôm chặt, coi chừng ngã.”
“Sao anh không sợ?”
“Anh nhìn thấy bóng của em rồi.”
Tôi chán nản dụi vào người hắn, “Vào phòng ngủ đi, em chuẩn bị quà cho anh.”
Hắn nghe lời cõng tôi đi vào, giữa phòng ngủ là một hộp quà khổng lồ được gói sứt mẻ xiêu vẹo.
“Đây là……”
“Quà sinh nhật em bù cho anh đó. Năm nay mì trường thọ còn không phải là em làm, thực sự rất không hài lòng. Tiền mua mấy thứ này, là em vất vả vẽ bản thảo thiết kế kiếm được.”
Tôi từ trên lưng hắn trượt xuống, giống như dâng bảo vật: “Anh mở ra xem.”
Thời Hoài Tự cụp mắt xuống, nhìn hồi lâu rồi nói: “Ninh Ninh, cảm ơn.”
“Nhanh nào!”
Hắn đặt tay lên hộp quà, do dự một lúc rồi nói, “Có chuyện, anh muốn bàn với em.”
“Anh nói đi.”
Hắn cứ do dự không nói nên lời, cuối cùng mới bảo: “Chúng ta… có lẽ phải xa nhau một thời gian.”
Tôi sững người vài giây, tưởng mình chưa tỉnh.
Lúc lấy lại tinh thần, mới chậm rãi, hỏi lại từng câu từng chữ xác nhận: “Anh muốn ly hôn với em?”
Trong mắt Thời Hoài Tự hiện lên vẻ đấu tranh, vừa định nói, tôi đột nhiên đứng dậy.
“Em hiểu rồi…em sẽ đi thu dọn đồ đạc của mình.”
“Tang Ninh.”
Thời Hoài Tự nắm lấy tay tôi, “Kiên nhẫn nghe anh nói hết, được không?”
Nước mắt tôi chực trào ra, tôi quay lưng về phía hắn, sợ hắn thấy mình khóc thì mất mặt lắm.
“Anh cứ nói vậy đi, thật ra anh không nói em cũng biết, là em làm anh tổn thương, anh đối tốt với em là vì muốn trả thù em. Lúc trước kết hôn em không nên mắng anh là đồ đáng ghét cường đoạt dân nữ, cũng không nên cố ý cho anh leo cây, bắt anh đợi ngoài rạp chiếu phim hai tiếng đồng hồ, chưa kể biết anh có bệnh sạch sẽ, còn lén bôi mứt trái cây lên áo sơ mi trắng của anh, là em xứng đáng…”
Người phía sau đột nhiên trầm lặng.
“Em bôi mứt trái cây lên đâu?”
“Áo sơ mi…còn có khăn trải giường…”
“Chuyện khi nào?”
“Là… không lâu sau khi kết hôn, em muốn trả thù anh—“
Đột nhiên ánh sáng trước mắt tôi đảo ngược, giây tiếp theo tôi đã nằm trên đùi Thời Hoài Tự, bang!
Một cái tát giòn giã giáng xuống phần lưng dưới, tê tê dại dại.
Nước mắt lưng tròng, tôi đáng thương kêu lên: “Không có nói trước khi ly hôn sẽ bị bạ.o hà.nh gia đình mà… Cứu với…”
“Anh còn không có dùng sức.” Thời Hoài Tự tức giận cười, “Tang Ninh, em có thấy mình ấu trĩ không?”
Tôi ra sức giãy giụa, không cam chịu thua kém, “Trong lý thuyết thành công có nói, phải đánh thẳng vào t.ử huyệt của đối phương, chẳng phải anh có bệnh sạch sẽ sao? Vậy em sẽ làm bẩn ga trải giường của anh! Ly hôn rồi nhất định phải cho thêm cú nữa!”
Bang!
Lại là một cái tát khác.
Mặt tôi đỏ bừng, “Thời Hoài Tự, anh đây là… đang sỉ nhục em… mau cho em ch.ế.t sung sướng đi!”
“Sung sướng quá sợ em chịu không nổi.”
Hắn bế tôi lên, dùng hai tay hai chân khống chế tôi đang giãy đành đạch lại, nghiêm mặt nói: “Được rồi, đừng khóc, anh nghiêm túc với em, em phải cùng anh diễn một vở kịch.”
“Diễn kịch gì?”
“Tống Thành Huy, là cha của Tống Diễn.”
Thời Hoài đi thẳng vào vấn đề, “Mới vừa rồi email em xem có nói cha anh ta bị ta.i nạn công trường qua đời. Dự án đó, đã nhiều năm trước, là hạng mục hợp tác giữa chú hai của em và cha anh.”
Tôi chợt nhớ đến ngày tôi lên sân thượng tìm Tống Diễn.
Anh ta đứng trên đó, gió thổi tung áo sơ mi, như cánh buồm trắng căng phồng.
Tôi cầm que kem, hét lên: “Tống Diễn, anh đang làm gì vậy?”
Anh ta quay đầu lại, trên khuôn mặt thanh tú, tràn ngập tuyệt vọng.
“Người nhà anh mất hết rồi, anh không còn ai là người nhà nữa.”
Lúc đó tôi bị biến cố chợt xảy ra của gia đình anh ta làm cho giật mình, cẩn thận đi tới đưa cho anh ta một que kem: “Em cũng không có người nhà, anh thấy em thế nào?”
“Em?”
“Ừ, anh xem, em bị bọn họ nhốt trong phòng vệ sinh nữ đánh. Chú hai em chỉ biết mắng em gây thêm phiền toái cho chú ấy, cũng không thèm quan tâm em.”
Tống Diễn nhìn xuống cánh tay bầm tím của tôi, cầm lấy que kem, từ trên bậc thềm nhảy xuống hỏi: “Chú hai em tên gì?”
“Tang Minh.”
Tống Diễn từ từ ngước mắt lên, “Tang Minh? Là Tang Minh của tập đoàn nhà họ Tang?”
“Ừm.”
Anh ta nhìn vào mặt tôi với vẻ nghiêm túc chưa từng thấy, nói: “Đừng lo, sau này anh sẽ đối xử thật tốt với em.”
10
Tôi đắm mình trong ký ức, nhiều năm sau tôi mới đột nhiên hiểu được hàm ý trong đôi mắt kia.
Có lẽ là, chỉ một khắc trước khi biết tên chú hai, Tống Diễn đã thực sự muốn coi tôi là người một nhà.
Nhưng mà, mối quan hệ của tôi với nhà họ Tang có thể giúp anh ta mở ra cơ hội báo thù.
Anh ta đã dành rất nhiều năm để dạy tôi rằng, gia đình sẽ vĩnh viễn không bao giờ quay lưng với mình, một khi gia đình bị tổn thương thì phải trả lại gấp hàng ngàn lần.
Có điều, những lời hứa hẹn ban đầu của anh ta đều thêu dệt nên từ những lời nói dối.