Kinh doanh quà vặt ở mạt thế - Chương 14: Đêm tối thăm dò hậu cần trung tâm (2)
Đồ đạc, tám giờ trước cũng đã mua xong cả rồi, mười giờ không còn ai tới nữa.
Hứa Thanh Trì vừa đóng cửa hàng lại, liền nhét hết mấy thứ đồ vặt vào ba lô.
Vừa mới khóa cửa, giấy báo cáo của ngày hôm nay đã gửi tới.
Giấy báo cáo ngày thứ 4:
[Điểm kinh nghiệm +805] [Hoàn thành nhiệm vụ: 2] [Tổng lợi nhuận: 2301 điểm tích lũy] [Chi phí hàng hóa: 1088 điểm tích lũy] [Tiền điện phát sinh: 88 điểm tích lũy] [Chi phí mua sắm phát sinh: 35 điểm tích lũy] [Tổng lãi: 1090 điểm tích lũy] Thiết kế mới: Quầy thu ngân ×1 (500 điểm tích lũy), kệ hàng ×1 (300 điểm tích lũy), tủ đông lạnh ×1 (1000 điểm tích lũy), chuông cửa ×1 (50 điểm tích lũy) Cấp độ hiện tại của sạp hàng vặt là Lv. 3, (điểm kinh nghiệm 2925u002F8000) Tài sản hiện có: 1052 điểm tích lũy.
Chút tiền này còn chưa đủ để nhập hàng ấy chứ.
Hứa Thanh Trì thở dài.
Sáng mai chỉ có thể nhập một ngàn điểm tích lũy hàng hóa mà thôi.
Nếu cả tuần này tình hình buôn bán vẫn cứ như thế này, vậy hắn phải nghĩ cách để kiếm thêm nhiều điểm tích lũy mới được.
Thấy xung quanh không có ai, Hứa Thanh Trì liền lấy xe ra.
Trên bản đồ không có vị trí trung tâm hậu cần, nhưng Hứa Thanh Trì đã nghiên cứu trước rồi, trung tâm hậu cần có thể sẽ nằm ở đâu đó, cứ đi từng nơi một để thăm dò xem, biết đâu sẽ có thu hoạch gì đó.
Đêm tối gió lớn, dù không lạnh nhưng trời tối om thế này cũng không thích hợp để tìm đồ.
Vốn nghĩ sau khi lên cấp 3 thì các mặt hàng chiếu sáng trong Cửa hàng Mua sắm sẽ được bổ sung thêm, nhưng kết quả là chẳng có gì, cũng may trong ba lô Hứa Thanh Trì vẫn còn cây đèn pin lấy được từ quà tặng trước đó.
Hứa Thanh Trì đi tìm ở gần khu nhà máy trước, nhưng không phát hiện gì, đành phải đến mục tiêu thứ hai — ven đường quốc lộ ngoài trấn nhỏ.
Anh giơ đèn pin tìm một vòng ở gần đường quốc lộ cũng chẳng thấy gì.
Hứa Thanh Trì lại lấy bản đồ ra xem.
Anh định đi tiếp dọc theo quốc lộ xem sao, có lẽ sẽ tìm được gì đó.
Quả nhiên, ở một ngã tư trên đường cao tốc, anh đã thấy một trung tâm hậu cần mới xây.
—— Trung tâm phân phối hậu cần C ở nông thôn.
Nơi này khá là vắng vẻ, cách bến xe Liên Hoa trấn tới năm cây số.
Xung quanh toàn là đất hoang, ngoài cái trung tâm hậu cần này ra thì chẳng có gì.
Nếu không vòng quanh mấy lượt thì khó mà phát hiện ra nơi này.
Trước kia, không biết người kia đã tìm thấy nó bằng cách nào.
Trung tâm hậu cần này có diện tích khá lớn, cũng xem như là một cơ sở quy mô.
Có lẽ tất cả các hoạt động hậu cần của các trấn nhỏ xung quanh đều sẽ trung chuyển qua nơi này, hàng chuyển phát nhanh của Liên Hoa trấn cũng sẽ được vận chuyển đến đây trước.
Nhìn cách nơi này quản lý thông tin hóa và thông minh, từ việc nhập kho, cất giữ, đến khâu phân phối đều được giám sát và theo dõi thời gian thực.
Hứa Thanh Trì nhìn các camera.
Mà một nơi lớn như vậy, không hiểu vì sao trên bản đồ lại không hiện lên.
Có lẽ nơi này không thuộc khu vực thị trấn Liên Hoa, đã ra khỏi phạm vi Liên Hoa trấn rồi.
Đương nhiên, trong cuộc sống hiện thực, có một vài khu hậu cần cũng không được tìm thấy trên bản đồ ứng dụng, phải tới rồi mới biết được.
Khu nhà kho của trung tâm hậu cần có mấy khu.
Bên ngoài còn rất nhiều xe chở hàng đang đỗ.
Hứa Thanh Trì vừa nhìn là biết lần này chắc chắn có thu hoạch rồi, chuyến này tới không uổng.
Mặc dù nơi này có vẻ như chưa từng có ai đến.
Nhìn mấy cái kho hàng ở xa xa thì cửa đang mở, hình như không có gì cả.
Nhưng đã đến rồi, Hứa Thanh Trì vẫn quyết định xem xét kỹ càng nơi này.
Hơn nữa bên trong vẫn còn mấy cái kho hàng chưa mở.
Theo người kia nói, chắc chắn nơi này có rất nhiều đồ lớn, đoán chừng những người chơi không thể chuyển đi các món đồ lớn đều để lại ở đây.
Hứa Thanh Trì có ba lô hệ thống, đồ gì cho vào ba lô cũng được hết.
Mà thôi, trong kho hàng chẳng còn đồ đạc gì cả, nhưng vẫn còn rất nhiều xe tải mà.
Biết đâu trong thùng xe có gì đó thì sao.
Hứa Thanh Trì bắt đầu chế độ “tầm bảo”.
Mấy chiếc xe tải này tuy vẫn còn đây, nhưng Hứa Thanh Trì kiểm tra thì dầu đã bị lấy hết.
Chắc người bình thường không dám lái loại xe tải lớn này, mà chìa khóa cũng không để trên xe.
Hứa Thanh Trì tùy tiện tìm một chiếc xe lớn nhất, leo lên tìm kiếm, rất nhanh anh đã tìm thấy một cặp kính râm và một chiếc đồng hồ đeo tay trên xe.
Đồng hồ vẫn còn dùng được.
Kính râm thương hiệu tốt, tuy Hứa Thanh Trì cũng có một cái rồi, nhưng mà có thêm vẫn tốt, cứ lấy đi vậy, dù sao cũng đồ cũ cả, mang bán cũng không ổn.
Cửa toa xe phía sau mở ra, Hứa Thanh Trì mơ hồ nhìn thấy bên trong được phủ vải chống bụi kín mít, hình như chưa ai lấy gì cả.
Tuy trong lòng đã chuẩn bị trước là bên trong chắc chắn là một đống đồ vô dụng, nhưng khi anh vén vải chống bụi lên và thấy cả một toa xe toàn là gỗ tốt thì biểu cảm của anh như thể bị đứng hình mất một giây.
Gỗ…
Toàn là gỗ thượng hạng.
Có thể dùng để làm gì nhỉ?
Lẽ nào phải đi học nghề mộc làm đồ dùng trong nhà à?
Nhưng nhiều gỗ như vậy, cứ để đây không lấy đi thì Hứa Thanh Trì cũng cảm thấy tiếc, lỡ đâu sau này có dùng đến thì sao.
Bây giờ tuy là ngày tận thế cực nóng, lỡ như sau này là tận thế cực lạnh thì đống gỗ này cũng có thể lấy ra đốt để sưởi ấm.
Đốt thành than củi rồi đem bán có lẽ cũng kiếm được kha khá đấy chứ.
Cũng không thể trách anh lo xa quá, ai biết được sẽ phải ở lại đây bao lâu đâu.
Nghĩ vậy, anh liền thu hết đống gỗ vào ba lô, dù sao cũng chỉ chiếm một ô, cứ lấy đi đã.
Chuyển hết chỗ gỗ trong xe cũng không mất bao lâu, Hứa Thanh Trì sức khỏe tốt, nửa tiếng đã xong rồi.
Hứa Thanh Trì tiếp tục lên từng chiếc trong mười mấy xe tải để tìm.
Quả thực là một vụ thu hoạch lớn!
Hai đôi găng tay mới dệt, hai cái áo khoác, một chiếc ba lô leo núi, một cái máy radio, hai cục sạc dự phòng, năm bao thuốc lá, hai thùng nước tăng lực…
Đặc biệt là mấy bao thuốc lá và nước tăng lực bị đồ đạc tạp nham che lấp nên nếu không cẩn thận lật tìm thì khó mà thấy được.
Cũng may Hứa Thanh Trì mắt tinh, lại còn kiên nhẫn, giơ đèn pin lên rọi mới thấy được.
Không biết thuốc lá và nước tăng lực có thể đưa lên kệ hàng của sạp bán vặt để bán không.
Nếu định giá được, thì đằng nào cũng không phải nhập từ cửa hàng mua sắm, nếu không được thì anh dứt khoát bày một cái bàn ở ngoài cửa để bán, không cần thông qua hệ thống kinh doanh, dùng hệ thống cầu sinh để giao dịch thì chắc là ổn.
Ngoài ra, anh còn tìm thấy hai chiếc xe mà xăng đã bị hút cạn.
Hứa Thanh Trì lại hút được thêm nửa thùng xăng nữa.
Thật là tuyệt!
Thời gian cũng không còn sớm nữa, thế nhưng Hứa Thanh Trì không hề cảm thấy chút mệt mỏi nào mà ngược lại càng thêm tỉnh táo, vừa mới tìm được nhiều đồ tốt như vậy khiến anh hưng phấn cả lên.
Anh nóng lòng muốn xem xét bên trong nhà kho thế nào.
Nhà kho chia làm 3 khu.
A1, A2, A3.
A1 là khu lớn nhất, là một nhà kho hình chữ nhật.
Cửa kho này đang mở, nhìn vào thì thấy bên trong trống không, đèn pin của Hứa Thanh Trì lại quá nhỏ, đành phải bật đèn xe lên, rọi vào trong kho, chiếu sáng được nửa khu kho.
Tưởng kho này không có gì, kết quả sau khi bước vào, anh phát hiện ở trên băng chuyền vẫn còn một số túi hàng, toàn là đồ chuyển phát nhanh nhỏ của thành phố.
Đoán chừng là hàng chờ được giao đi, nhìn cũng không có tác dụng gì nên chắc không ai muốn mở ra từng cái để xem bên trong có gì.