KÝ ỨC CÒN LẠI TRÊN GIÁC MẠC - Chương 5
Ba tôi không nói lời nào nữa, lặng lẽ cúp máy, mặc áo khoác rồi ra ngoài mua hamburger.
6
Lúc tôi còn sống, chưa bao giờ dám mở miệng đòi hỏi điều gì trong nhà.
Bởi vì tôi biết, chỉ cần nói ra, điều chờ đợi tôi chỉ là những lời mắng mỏ và sỉ nhục.
Nhưng chị gái tôi thì có thể đưa ra bất kỳ yêu cầu nào, và ba mẹ luôn sẵn sàng đáp ứng.
Giống như bây giờ, dù bên ngoài trời tối đen như mực, lại còn đang mưa như trút, ba vẫn đội mưa đi mua hamburger cho chị.
Ba mang hamburger tới bệnh viện trong vội vàng, nhưng chị tôi đã ngủ mất rồi.
Ba không dám gọi dậy, cũng không dám rời đi, chỉ có thể ngồi chợp mắt ở cuối hành lang.
Lúc này, từ phòng làm việc bên cạnh, vang lên tiếng trò chuyện bất mãn:
“Bực thật, lần này cứ tưởng phó khoa của chúng ta sẽ được lên chức trưởng khoa, ai ngờ lại là bác sĩ Lý được thăng vượt cấp.”
Một người khác đáp lại:
“Cũng chẳng còn cách nào. Viện trưởng nói rồi, cấp trên trực tiếp ra chỉ thị – bác sĩ Lý là thân nhân của liệt sĩ, phải ưu tiên quan tâm.”
Người đầu tiên lại nói:
“Thân nhân liệt sĩ? Chồng cô ta vẫn sống khỏe mạnh đấy chứ? Con gái thì vừa mới ghép giác mạc xong, ai mà là liệt sĩ được? Chẳng lẽ là ba mẹ già của cô ta chắc?”
Nghe đến đây, ba tôi lập tức ngồi bật dậy.
Thân nhân liệt sĩ?
Mẹ tôi được bổ nhiệm làm trưởng khoa, chẳng lẽ là nhờ thân phận này?
Ba tôi đứng bật dậy, ném cái hamburger vào thùng rác, cuống cuồng chạy về nhà.
Vừa về tới nơi, ông đã hoảng hốt ra lệnh cho mẹ tôi:
“Mau! Gọi cho Đa Đa!”
Mẹ tôi ngơ ngác hỏi lại:
“Nửa đêm rồi, tự dưng gọi cho nó làm gì?”
Ba tôi mất kiên nhẫn:
“Bảo gọi thì gọi đi! Hỏi nhiều làm gì!”
Mẹ tôi bực dọc nhưng vẫn gọi vào số của tôi.
Chuông reo rất lâu mà không ai nghe máy.
Ba tôi nhăn mặt chửi bới:
“Lại uống rượu ở đâu chứ gì! Sao không uống chết luôn cho rồi!”
Nhưng đúng lúc ông định cúp máy, thì cuộc gọi bất ngờ được kết nối.
Một giọng trẻ con non nớt vang lên từ đầu dây bên kia:
“Dì tìm chị Đa Đa ạ? Nhưng chị ấy không có ở nhà cháu.”
Mẹ tôi còn chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia đã tắt máy.
Gọi lại thì điện thoại đã tắt nguồn.
“Cái gì thế này? Nó cố tình đấy à?” – ba tôi bực bội.
Còn tôi, lúc này đã bay đến nhà đội trưởng.
Giọng nói non nớt kia chính là con gái đội trưởng – bé Mẫn Mẫn.
Hóa ra chiếc điện thoại riêng của tôi đã được đội trưởng mang về nhà cất giữ.
Lúc này, anh đang nghiêm khắc trách con:
“Ba đã nói đây là điện thoại của chị Đa Đa, con không được động vào, sao còn nghe máy?”
Khuôn mặt bé Mẫn Mẫn tràn đầy tủi thân, cô bé lí nhí:
“Tại con thấy màn hình hiện chữ ‘mẹ’, con nghĩ chắc là mẹ chị Đa Đa gọi tới. Mẹ chị ấy nhất định rất nhớ chị, nên con mới bắt máy…”
Đội trưởng rưng rưng nước mắt, một lúc lâu mới thở dài, lặng lẽ cầm lấy điện thoại, khóa chặt lại trong ngăn tủ sâu nhất.
7
Sáng sớm hôm sau, ba tôi vừa bước vào văn phòng thì đã thấy một người đàn ông trung niên đứng đợi sẵn từ bao giờ, thái độ vô cùng cung kính.
“Chủ tịch Lâm, thật sự xin lỗi ngài! Số tiền tôi nợ ngài trước đây, cuối cùng tôi cũng đã xoay đủ rồi. Phòng tài vụ vừa chuyển khoản xong, tôi đến đây để đích thân xin lỗi ngài.”
“Xin ngài rộng lượng đừng trách tội, sau này tôi tuyệt đối không dám làm chuyện như vậy nữa!” Người đàn ông vội vã đứng dậy, cúi đầu thật sâu trước mặt ba tôi.
Nhìn dáng vẻ thấp kém chưa từng có của hắn, ba tôi không khỏi ngẩn người.
Chính tên này là người từng nợ công ty ba tôi một khoản tiền rất lớn, khiến công ty tụt dốc không phanh.
Thực ra, không phải hắn không có khả năng trả nợ, mà là không muốn trả.
Khi đó, ba tôi còn bỏ tiền thuê luật sư đắt đỏ để kiện ra tòa.
Kết quả là tên này dám ngang nhiên vênh váo trước mặt ba tôi:
“Ông kiện tôi thì sao? Tôi chẳng đứng tên tài sản nào cả, cùng lắm thì thành con nợ xấu!”
“Dù sao thì số tiền này tôi nhất quyết không trả, ông làm gì được tôi?”