KÝ ỨC CÒN LẠI TRÊN GIÁC MẠC - Chương 7
Bà lão hạ giọng:
“Nghe nói có một cô gái trẻ làm cảnh sát nằm vùng, thu được bằng chứng quan trọng. Nhờ vậy mà mới bắt gọn được đám tội phạm ấy.”
“Chỉ tiếc là cô gái đó chết thảm lắm…”
“Là người tốt, nhưng thật tội nghiệp. Nghe đâu từ nhỏ đã bị bố mẹ ghét bỏ, sống chết thế nào họ cũng chẳng buồn quan tâm.”
“Chắc giờ ba mẹ cô ấy còn chưa biết con mình đã mất đâu!”
“Trời đất ơi, sao lại có những bậc cha mẹ độc ác đến vậy chứ!” – bà lão vừa thở dài vừa xách túi rau lảo đảo rời đi.
Ba mẹ tôi nhìn nhau, ánh mắt đầy hoảng loạn, rồi vội vã lên xe, phóng thẳng về nhà.
Vừa về đến nơi, họ lập tức lao vào phòng chứa đồ, điên cuồng lục tìm tất cả đồ đạc của tôi, cố gắng tìm chút dấu vết nào đó.
Nhưng cuối cùng, họ tuyệt vọng nhận ra – trong ngôi nhà này, đã không còn chút hơi thở nào của tôi nữa.
Từ sau khi tôi vào đại học, ba mẹ đã sửa lại phòng ngủ của tôi thành phòng làm việc.
Những dịp nghỉ hè hay nghỉ Tết tôi về nhà, cũng chỉ có thể ngủ tạm trên ghế sofa ngoài phòng khách.
Ba mẹ tôi ngồi phịch xuống sàn, như mất hết sức lực.
Nhưng rồi mẹ đột nhiên bật dậy, kéo mạnh tay ba tôi:
“Đi! Đi tìm cô giáo chủ nhiệm – cô Chu! Cô ấy luôn rất tốt với Đa Đa, nhất định sẽ biết con bé đang ở đâu!”
9
Hai người họ vội vã chạy đến văn phòng của cô Chu, thì thấy cô đang chấm bài.
Nghe xong lý do đến tìm con, cô Chu tức đến mức tóc bạc như muốn dựng đứng lên.
“Trên đời sao lại có loại cha mẹ như hai người? Con mình đậu đại học nào mà cũng không biết?!”
Ba mẹ tôi cúi gằm mặt, lúng túng biện bạch:
“Xin lỗi, tại dạo đó công việc bận quá nên không để ý được…”
Cô Chu đặt mạnh cây bút đỏ xuống bàn, giọng đầy phẫn nộ:
“Công việc bận? Ai mà chẳng bận!”
“Nếu bận thế, sao vẫn có thời gian nấu cơm mang cho con gái lớn hằng ngày? Tôi còn nhớ rõ hai người từng thay phiên nấu ăn đem đến trường cho Bối Bối đấy.”
Ba mẹ tôi im bặt.
Có lẽ họ đã quên, cô Chu từng là giáo viên chủ nhiệm của chị gái tôi.
Khi ấy, vì chê cơm căng-tin dở, chị gái than phiền vài câu là ba mẹ liền thay phiên nhau nấu cơm đưa tận trường cho chị.
Còn tôi? Chưa từng có được một hộp cơm nguội nào từ họ.
Ba mẹ tôi liên tục xin lỗi:
“Chúng tôi cũng là lần đầu làm cha mẹ, có nhiều chỗ chưa làm tốt, khiến Đa Đa thiệt thòi…”
“Giờ chúng tôi muốn bù đắp lại, hy vọng có thể làm cha mẹ tốt hơn.”
Cô Chu im lặng một lúc lâu, cuối cùng chỉ thở dài:
“Cũng phải… Dù sao thì máu mủ ruột rà vẫn là máu mủ ruột rà. Nếu có thể hàn gắn, thì vẫn là điều tốt nhất.”
“Nhưng… từ khi Đa Đa lên năm ba, con bé đã không liên lạc với tôi nữa. Hiện giờ tôi cũng không rõ con bé ở đâu.”
Ba mẹ tôi thoáng thất vọng, nhưng ít nhất cũng biết được tôi từng học ở trường nào.
Họ lập tức quay đầu, chạy ngay tới trường cảnh sát.
Nhân viên nhà trường nhập số căn cước của tôi vào hệ thống, rồi chẳng mấy chốc đã nhìn họ bằng ánh mắt đầy khinh miệt:
“Con gái hai người bị buộc thôi học từ năm hai vì vi phạm nghiêm trọng nội quy. Nên hệ thống không có bất kỳ thông tin nào về việc làm sau tốt nghiệp.”
Ba mẹ tôi lập tức nhảy dựng lên phản bác:
“Sao có thể? Con gái tôi năm nào cũng đạt học bổng xuất sắc! Lúc tốt nghiệp còn được tuyên dương sinh viên tiêu biểu!”
“Nó còn dùng tiền học bổng để mua khăn quàng cổ và cà vạt tặng chúng tôi cơ mà!”
(Còn thực tế, khăn và cà vạt ấy sớm đã bị họ đem tặng lại cho người khác.)
Nhân viên nhếch môi, cười lạnh:
“Học bổng? Sinh viên tiêu biểu?”
“Đó là những thứ con gái hai người dựng lên để lừa gạt đấy!”
“Không thể nào! Đa Đa tuy nghịch ngợm một chút, có hơi gây rối một chút, nhưng tuyệt đối không phải là đứa làm chuyện trái pháp luật!”
Gương mặt nhân viên lạnh hẳn, không buồn đáp lại nữa.
“Ting…”
Đúng lúc đó, điện thoại của mẹ tôi đổ chuông liên hồi.
Bà cúi đầu nhìn – là cuộc gọi từ bệnh viện.