Ký Ức Một Nữ Nhân Xuyên Thư - Chương 1
1
Tân hoàng ưa chuộng công danh hiển hách, trọng dụng võ tướng, mở mang bờ cõi.
Ta vừa mới gả cho tướng quân Bạch Ngự Phong được một tháng, hắn liền nhận thánh chỉ xuất chinh.
May thay, trong một tháng tân hôn ấy, ta đã thành công mang thai, khiến mẫu thân ta có thêm chỗ ký thác trong lòng.
Phụ thân của Bạch Ngự Phong năm ngoái đã chiến tử sa trường, thi thể bọc trong da ngựa. Mẫu thân ta khi nghe được tin đó đã khóc đến mù mắt, mãi đến khi tìm lại được ta mới dần dần hồi phục.
Giờ đây, Bạch Ngự Phong ra đi một lần là ba năm, Linh nhi cũng đã hai tuổi.
Hôm ấy, ta cùng mẫu thân đang nô đùa cùng Linh nhi, thì một gã sai vặt hốt hoảng chạy vào, vừa chạy vừa hét:
“Tướng quân về rồi! Tướng quân về rồi!”
Ta cùng mẫu thân đưa mắt nhìn nhau, gần như rơi lệ—tướng quân bình an trở về là tốt rồi.
Khi ta và mẫu thân dìu nhau bước đến cổng lớn, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một nữ tử đứng bên cạnh tướng quân.
Nàng ta mặc một chiếc váy dài màu lục biếc, mặt không son phấn, tuy không đến mức khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng là dáng vẻ nhu mì xinh xắn.
Một tay nàng ta khoác tay tướng quân, tay còn lại đỡ lấy nha hoàn.
Nhưng thứ thu hút ánh mắt của ta và mẫu thân lại là chiếc bụng nhô ra rõ ràng kia.
Sự xúc động trong lòng ta và mẫu thân, khi nhìn thấy nữ tử ấy, liền dần dần nguội lạnh.
Khi ta đang đánh giá nàng ta, nàng ta cũng đang đánh giá ta.
“Ngươi chính là người vợ mà Bạch Ngự Phong cưới theo hôn ước định sẵn?”
Ta không hiểu cái gọi là “hôn ước định sẵn” trong miệng nàng ta là gì, cũng không rõ “vợ” nghĩa là sao.
Nhưng ta có thể cảm nhận được sự kiêu ngạo trong giọng điệu nàng ta, cùng sự khinh thường đối với ta.
Ta vừa định nổi giận, mẫu thân liền nhẹ nhàng vỗ một cái lên lưng ta, như muốn an ủi.
Tướng quân xoa xoa mũi, bước ra nói với ta rằng nữ tử kia tên là Tri Duệ.
Nửa năm trước, tướng quân bị quân địch vây khốn, dù liều mạng chém gi.t mới thoát ra được, nhưng bị trọng thương rơi xuống vực. Là Tri Duệ đã cứu hắn, đưa về nhà tịnh dưỡng.
Sau khi thương thế hồi phục, tướng quân vốn định lấy ngàn vàng báo đáp, không ngờ lại trúng phải mê dược do quân địch hạ. Để giải độc cho hắn, Tri Duệ tự nguyện dâng hiến thân thể.
Lúc nói ra những lời này, ánh mắt tướng quân nhìn Tri Duệ đầy thâm tình, trong đáy mắt tràn đầy thương tiếc.
Một nữ tử nhà nông bình thường, lại có dũng khí và can đảm cứu một vị tướng quân đang bị địch quân truy sát, thậm chí còn nguyện hiến dâng trinh tiết quý giá để giúp tướng quân giải độc.
Nếu có một nữ tử đối xử với ta như thế, có lẽ ta cũng sẽ cảm động như tướng quân.
Tướng quân tiếp tục nói:
“Duệ nhi vì cứu ta, đã cùng ta phát sinh da thịt chi thân, hiện đã hoài thai huyết mạch của nhà họ Bạch.”
Mẫu thân nghe được những hiểm cảnh ấy, dường như nhớ đến lão tướng quân, bèn lấy khăn tay lặng lẽ lau nước mắt.
Ta đỡ mẫu thân, rồi nói với tướng quân:
“Muội muội đối với tướng quân quả thực tình thâm nghĩa trọng, nay lại mang thai huyết mạch, quả thực nên có một lời giao đãi. Không biết nhà cửa ở nơi đâu? Giờ ta dẫn người đi cầu hôn, chẳng hay có kịp chăng?”
Tướng quân đã có chính thê là ta, nữ tử kia nếu muốn nhập phủ, tất nhiên chỉ có thể làm thiếp.
Nhưng xét thấy nàng ta thật sự vì cứu tướng quân mà hy sinh trong sạch, ta bằng lòng lấy lễ nghi cao nhất để thân chinh tới cửa cầu hôn.
Tướng quân lắc đầu:
“Chính vì nàng không còn cha mẹ, ta mới trực tiếp đưa nàng về.”
Ta gật đầu:
“Tướng quân yên tâm, Tri Duệ thâm tình sâu nặng, dù là nạp thiếp, ta cũng sẽ dùng lễ nghi cao nhất để…”
Ta còn chưa nói hết câu, gương mặt nữ tử kia đã biến sắc.
2
Nàng ta hất tay tướng quân ra, bước lên một bước, đưa tay vuốt ve bụng lớn của mình, đắc ý nói với ta:
“Tướng quân đã hứa với ta một đời một kiếp một đôi người.”
“Ta không thể làm thiếp. Tỷ tỷ vẫn nên sớm nhường lại vị trí thì hơn.”
Dứt lời, nàng ta liền nhẹ nhàng tựa vào lòng tướng quân, trong mắt lộ ra vẻ thương hại cao cao tại thượng.
“Vô lễ!”
Mẫu thân kéo ta ra sau lưng, che chở.
Mẫu thân vừa cất lời, tướng quân liền quỳ xuống dập đầu:
“Mẫu thân đừng giận, Duệ nhi không có ý đó.”
Thuở nhỏ tướng quân được mẫu thân một tay nuôi nấng, vì lão tướng quân năm xưa luôn chinh chiến nơi biên ải.
Triều ta lại coi trọng hiếu đạo, bởi thế tướng quân luôn kính trọng mẫu thân.
Năm ấy, chính mẫu thân nhất mực muốn tướng quân cưới ta—một cô nương xuất thân tiểu hộ, lại là cô nhi—làm chính thê, tướng quân cũng không hề dị nghị mà lập tức đồng ý.
Đây là lần đầu tiên tướng quân trái lời mẫu thân.
3
Mẫu thân là cáo mệnh phu nhân, những năm qua lại kết giao sâu sắc với không ít mệnh phụ phu nhân của các đại thần trong triều.
Chỉ cần mẫu thân không gật đầu, Tri Duệ liền vĩnh viễn không thể lên làm chính thê.
Mà ta lại vô cùng chắc chắn—mẫu thân tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Tướng quân thì không hiểu, chẳng qua chỉ là một cô nương không nơi nương tựa, cho nàng ít bạc đuổi đi là xong, cớ sao mẫu thân cứ khăng khăng muốn giữ ta lại?
Hắn quỳ suốt một đêm ngoài viện mẫu thân, vậy mà mẫu thân cũng không ra gặp lấy một lần.
Ta nhìn ra cửa sổ, mưa lớn như trút nước, bèn bảo nha hoàn thiếp thân Xuân Đào đem một cây dù đưa cho tướng quân, đừng để hắn thực sự nhiễm lạnh, đến lúc đó mẫu thân lại đau lòng.
Trời vừa sáng, mẫu thân rốt cuộc cũng mở cửa.
“Không thể hưu thê. Ta có thể nhượng bộ lớn nhất là để nàng làm bình thê. Nhưng quyền quản gia phải do Tô Vân Thanh nắm giữ.”
Tướng quân còn định nói thêm gì đó, nhưng mẫu thân đã ngắt lời:
“Nếu đến mức này mà con vẫn không đồng ý, vậy thì ta sẽ xin bệ hạ cho cởi bỏ cáo mệnh phu nhân phục, rồi cầu một dải lụa trắng, trực tiếp theo cha con xuống dưới đoàn tụ.”
Nói xong, cửa viện lại lần nữa đóng sầm.
Tướng quân ướt sũng cả người, giận dữ đạp tung cửa phòng ta.
“Tô Vân Thanh, ngươi ra đây cho ta! Những năm qua ngươi đã cho mẫu thân ta uống mê hồn dược gì? Khiến bà thiên vị ngươi đến thế!”
Ta sớm đã chuẩn bị từ trước, vận một thân bạch y, quỳ bên chân hắn, bờ vai khẽ run rẩy.
Lúc ngẩng đầu lên, vành mắt đã hoe đỏ, tràn đầy u oán, khẽ gọi một tiếng:
“Tướng quân.”
“Những năm qua, ta một lòng hầu hạ mẹ chồng, không dám lơi là một khắc, chỉ vì muốn được bà cho phép gọi một tiếng mẫu thân.”
“Ngày thành thân, ta và tướng quân chưa đầy một tháng thì chàng xuất chinh.”
“Phu quân, chàng vừa rời đi, ta đã phát hiện bản thân có thai.”
“Chàng không ở nhà, mẫu thân đã lớn tuổi, mọi việc lớn nhỏ trong phủ, đều do một mình ta vừa mang thai vừa xoay xở.”
“Những năm qua không dám nói có công, nhưng khổ tâm hẳn là có. Nay chàng chỉ một câu ‘hưu thê’, bảo ta sau này làm sao ngẩng đầu nhìn người?”
Tướng quân hiếm khi trầm mặc, chỉ lẩm bẩm:
“Ngươi… sinh cho ta một đứa trẻ?”
Ta đã viết không biết bao nhiêu phong thư gửi cho tướng quân, vậy mà hắn chẳng nhận được lá nào sao?
Một lát sau, tướng quân đỡ ta đứng dậy, lại cúi người thi lễ với ta:
“Những năm qua, vất vả cho nàng rồi.”
Một câu “vất vả cho nàng rồi”, lại là điều ta dùng gần nửa mạng sống để đổi lấy.
Ngày sinh Linh nhi, ta khó sinh, giằng co ba ngày ba đêm mới hạ sinh được.
“Tuy Duệ nhi cũng đối với ta tình thâm nghĩa trọng, mẫu thân cũng đã cho phép nâng nàng lên làm bình thê.”
“Duệ nhi không giống người khác, nàng nói muốn tình cảm duy nhất. Nếu không thể một đời một kiếp một đôi người, nàng tình nguyện từ bỏ.”
Vậy nên tướng quân không thể hưu ta, nhưng lại vẫn cưới nữ nhân khác. Một đời một kiếp một đôi người?
Ta hơi tò mò, tướng quân sẽ xử trí mối quan hệ giữa ta và nàng ta như thế nào.
Lúc nói ra những lời kia, tướng quân có liếc nhìn ta, rồi lại tránh ánh mắt.
“Ta và nàng, chẳng qua là hôn nhân do mẫu thân sắp đặt. Ta đối với nàng vốn không có chân tình. Nhưng để một cô nương cô độc như nàng rời khỏi phủ, quả thực cũng không phải đạo.”
“Vậy nên, ta nghĩ ra một biện pháp vẹn cả đôi đường. Bên ngoài, nàng vẫn là chính thê của ta. Nhưng trong phủ tướng quân, nàng là nghĩa muội của ta.”
“Bên ngoài, Duệ nhi là bình thê của ta. Nhưng trong phủ tướng quân, nàng là thê tử duy nhất của ta.”
Ta đã sinh cho hắn một hài tử, vậy mà hắn lại nói ta là nghĩa muội của hắn?
4
“Mẫu thân có biết không?”
Dĩ nhiên mẫu thân không thể biết. Việc này, tướng quân vốn muốn thuyết phục ta trước, rồi mới để ta đi khuyên mẫu thân.
Hắn tin chắc ta sẽ đồng ý.
Dù sao trong phủ tướng quân, người gánh vác mọi chuyện vẫn là tướng quân. Cho dù hiện giờ ta có mượn cớ hiếu đạo để ép hắn một phen, thì sau đó, dưới mí mắt mẫu thân, hắn vẫn có trăm ngàn cách khiến ta chịu khổ.
Huống hồ, một khi mẫu thân trăm tuổi về sau, kết cục của ta lại càng bi thương.
Ta cúi đầu nhìn mũi chân, lặng im hồi lâu.
Những năm qua, ta theo mẫu thân tham dự không ít yến hội lớn nhỏ, cũng từng nghe các vị chủ mẫu bàn chuyện hậu viện, chuyện các tiểu thiếp được nạp vào từng người một, và cả những trò bẩn thỉu trong chốn nữ nhân nhiều người ấy.
Nhưng ta chưa từng nghĩ, chuyện như vậy cũng sẽ rơi xuống đầu mình. Ta vẫn luôn nghĩ mẫu thân sẽ bảo vệ ta, bảo hộ ta cả đời.
Hiện giờ xem ra, mẫu thân đã già, đến lúc ta phải bảo vệ lại mẫu thân rồi.
Ta ngẩng đầu nhìn tướng quân, cẩn thận xác nhận:
“Ra khỏi phủ, ta vẫn là chính thê duy nhất, đúng không?”
Lần này tướng quân thắng trận trở về, hoàng thượng ban thưởng như nước chảy, không ít danh môn vọng tộc cũng đến dâng thiếp mời.
“Vậy, tướng quân, phủ tướng quân vẫn là do ta quản lý chứ?”
Hắn gật đầu, liên tục cam đoan:
“Trước mặt người ngoài, nàng vĩnh viễn là chính thê của Bạch Ngự Phong ta.”
Thế là, ta đến phòng mẫu thân, cùng bà trò chuyện suốt một đêm. Cuối cùng cũng khiến bà gật đầu đồng ý dùng lễ nghi bình thê để nghênh cưới Tri Duệ.