Ký Ức Một Nữ Nhân Xuyên Thư - Chương 2
5
Ngày hôm sau, ta liền thu dọn đồ đạc, mang theo nhi tử dọn sang viện gần phòng mẫu thân nhất.
Mẫu thân nắm tay ta, rưng rưng nước mắt, không ngừng nói:
“Khổ cho con rồi, hài tử ngoan.”
Cái gọi là “khổ”, một là bởi viện này so với chính viện nhỏ hơn không chỉ một nửa, hai là bởi ta vốn là chính thê, nay lại bị buộc phải nhường chỗ.
Ta sợ ở lại trong viện mẫu thân sẽ khiến bà càng thêm phiền muộn, nên giao Linh nhi cho bà, lấy cớ về viện thu xếp, lặng lẽ rời đi.
Vừa bước vào viện, liền thấy Tri Duệ mang theo nha hoàn kiểm kê đồ đạc.
“Phải nhìn kỹ một chút, đừng để nàng ta mang cả đồ quý giá trong phủ tướng quân sang nữa.”
Thấy ta đi vào, nàng ta cũng không chút ngượng ngùng.
“Ôi chao, tỷ tỷ à, tướng quân những năm qua sống nơi đầu đao mũi kiếm, bạc tiền đâu có dễ dàng mà kiếm. Ta đương nhiên phải giúp tướng quân trông coi mấy tên hạ nhân, đỡ để họ giở trò tham ô.”
Lời này rõ ràng là chỉ cây dâu mắng cây hòe, chẳng qua là nhắm vào ta mà thôi.
Nhưng chẳng phải tướng quân đã nói, phủ tướng quân vẫn do ta quản lý sao?
Ta chưa kịp lên tiếng, nha hoàn thiếp thân Xuân Đào đã đứng ra:
“A di nương không biết sao? Giờ đây trong phủ vẫn là phu nhân ta quản lý.”
“Việc kiểm kê đồ đạc, không cần a di nương phí tâm.”
Sắc mặt Tri Duệ lúc thì đỏ, lúc lại xanh, cuối cùng đành mang theo nha hoàn rời đi.
Nàng ta vừa đi, Xuân Đào lại càng lớn tiếng mắng mỏ.
“Thôi đi, làm việc của mình đi.”
“Phu nhân, rõ ràng khi mới thành thân, người và tướng quân tình sâu ý mật, giờ đây nàng ta chỉ là một a di nương mới đến, vậy mà cũng dám ngang nhiên đến đánh vào thể diện của chủ mẫu!”
Xuân Đào dẫu sao cũng là nha hoàn thiếp thân của ta, tính tình có phần bộc trực.
Nhưng quả thật, ta cũng nhớ lại những tháng ngày từng ngọt ngào bên tướng quân thuở ban đầu.
6
Từ nhỏ ta đã biết bản thân là đứa trẻ nhặt về, gia cảnh lại chẳng khấm khá, vì thế ta luôn nhún nhường, không tranh không đoạt, cố gắng khiến bản thân trở nên vô hình. Vậy mà đến năm mười sáu tuổi, gặp phải năm mất mùa, ta vẫn bị gia đình bỏ rơi.
Năm đó đói kém, một cô nương không nơi nương tựa sẽ gặp phải chuyện gì?
Ta không dám tưởng tượng.
Cho nên, khi bụng đói đến quặn thắt, ta đã dùng một dải lụa trắng, định kết thúc sinh mạng mình.
Chính vào lúc ấy, ta gặp được lão phu nhân của phủ tướng quân.
Lão phu nhân lòng dạ từ bi, cho người cứu ta. Khi nhìn rõ mặt ta, bà vừa khóc vừa cười, ôm ta mãi không buông, rồi đưa ta về phủ.
Khi đó lão tướng quân vẫn còn sống, tướng quân cũng chưa từng ra trận.
Lão phu nhân sắp xếp để ta và tướng quân cùng học chữ. Lúc ấy hắn chỉ là một thiếu niên.
Ta học kém, nghe không hiểu, thường xuyên ngủ gật trong lớp. Mỗi lần như thế, hắn đều lấy bút lông vẽ mèo trên mặt ta.
Sau đó còn bắt ta mang bộ mặt đó đi thỉnh an lão phu nhân.
Tuy ta không thích, nhưng càng sợ bị đuổi khỏi phủ, nên chỉ dám im lặng chịu đựng.
Khi ấy ta từng nghĩ: tướng quân thật đáng ghét, cả đời ta sẽ không bao giờ thích hắn.
Nhưng không ngờ, cuối cùng ta lại đem lòng yêu hắn.
Thấy thân thể ta yếu ớt, lão phu nhân lại định cho ta học võ.
Vừa chọn thầy dạy võ xong, tướng quân liền xông vào nói: “Học võ còn phải mời người ngoài, ta dạy được!”
Lúc đó ánh mắt lão phu nhân sáng bừng.
Thế là mỗi ngày trời còn chưa sáng, ta đã theo tướng quân luyện võ.
Ta ngu ngốc, luôn không làm đúng theo yêu cầu. Mỗi lần như thế, tướng quân đều áp ngực vào lưng ta, nghiêm túc chỉnh động tác tay ta.
Ta nghe được tiếng tim mình đập mạnh, mà hắn cũng nghe thấy.
Hắn hỏi: “Tim nàng sao đập nhanh vậy?”
Ta đỏ mặt cúi đầu, không đáp.
Tay cầm kiếm của ta không đúng tư thế, tướng quân nắm lấy tay ta chỉnh lại.
Lòng bàn tay hắn rộng lớn, ấm áp, các đốt ngón tay còn chai sần, cọ vào mu bàn tay ta, vừa ngứa vừa nóng.
Ta vội rút tay lại, thoát khỏi vòng tay hắn.
Hắn lại hỏi: “Mặt nàng sao đỏ vậy?”
Cuối cùng ta không nhịn được, ngẩng đầu nhìn hắn một cái. Hắn còn dám hỏi ta? Rõ ràng chính hắn đỏ mặt trước, đỏ đến tận mang tai.
Chúng ta từng có những ngày tháng đẹp đẽ như thế, vậy mà giờ đây, trong miệng hắn, tất cả lại chỉ là một cuộc hôn nhân do mẫu thân sắp đặt, không chút tình cảm.
Ta nhìn Linh nhi đang ngủ say, hạ quyết tâm từ nay về sau sẽ đem hết tâm tư đặt vào con và mẫu thân.
Nghĩ đến cái bụng đã lộ rõ của Tri Duệ, không rõ nàng ta có biết việc sinh nở khổ cực ra sao chăng, lại còn mơ tưởng đến chuyện một đời một kiếp một đôi người?
Năm ấy sau khi sinh Linh nhi, ta tổn hao nguyên khí nặng nề, từ đó mới quyết tâm sẽ thay ta nạp thiếp cho tướng quân, để có người chia sẻ gánh nặng.
Giờ đây Tri Duệ muốn có được một đời một kiếp một đôi người, vậy thì trọng trách khai chi tán diệp của phủ tướng quân, e rằng phải giao hết cho nàng ta rồi.
Nữ nhân vì phu quân sinh con vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa, phủ tướng quân vốn đã ít con cháu, mẫu thân lại vô cùng yêu trẻ nhỏ—chỉ không biết Tri Duệ liệu có chịu được khổ đau của việc sinh nở hay không.
7
Sau khi nghĩ thông lợi – hại, ta đối với tướng quân và Tri Duệ cũng không còn oán hận chi.
Thậm chí, trong lòng còn có vài phần cảm kích, vì nàng ta nguyện vì tướng quân mà sinh hài tử.
Bởi thế, hôn lễ của nàng ta, ta đã thay nàng lo liệu cực kỳ long trọng.
Hiện nay triều đình vốn không thừa nhận bình thê, nói cho cùng, Tri Duệ cũng chỉ là một thiếp thất mà thôi.
Thế nhưng tướng quân lại khen ngợi sự hiểu chuyện của ta không ngớt:
“Tô Vân Thanh hiền lương thục đức, có lòng bao dung người khác.”
Sau đó, sai phó tướng đưa đến cho ta một hòn đá:
“Phu nhân, năm đó tướng quân giao chiến cùng địch, vô tình giẫm lên tảng đá này, mới tránh được một đao chí mạng. Đối với tướng quân, đây là hòn đá may mắn của đời hắn. Khi trước Tri Duệ từng muốn, nhưng tướng quân cũng không chịu trao.”
Ta nhìn hòn đá kia—một vật tầm thường chẳng có gì đặc biệt—lạnh lùng cười nhạt. Ai mà thèm?
Tiện tay ném luôn xuống gốc cây trong viện.
Tri Duệ lại đến trước mặt ta khoe khoang vài phen, nói hôn lễ của nàng ta do tướng quân đích thân lo liệu, son phấn đỏ phủ mười dặm đường, còn vượt cả công chúa.
Những lời trái nghịch đạo lý như thế mà nàng ta cũng dám buột miệng nói ra, tướng quân rốt cuộc là yêu nàng ta ở điểm nào chứ?
Ta chẳng buồn đáp lời, nàng ta tự thấy mất hứng, từ đó không đến nữa, yên tâm an phận mà dưỡng thai trong viện.
Còn chưa chờ đến ngày nàng ta sinh nở, thánh chỉ đã truyền đến—tướng quân lại phải xuất chinh.
Tri Duệ nắm chặt tay tướng quân, khóc đến lê hoa đái vũ, tướng quân cũng ánh mắt dịu dàng, vỗ về an ủi.
Tri Duệ quay đầu nhìn ta một cái:
“Tướng quân, chàng mang ta theo đi. Chàng bỏ ta lại một mình trong phủ sâu viện lớn, thiếp sợ hãi lắm.”
Tướng quân liếc mắt nhìn nàng ta, rồi lại nhìn ta và mẫu thân.
Sau đó bước đến trước mặt ta, dịu giọng nói:
“Tô Vân Thanh, ta biết nàng là người hiền hòa nết na, tuyệt sẽ không làm khó Duệ nhi.”
Ta gật đầu.
Hắn lại quay sang mẫu thân, cung kính khẩn cầu mẫu thân chăm sóc cho nàng ta một phen.
Mọi chuyện thu xếp xong xuôi, trong tiếng khóc nghẹn ngào của Tri Duệ, dưới ánh mắt dõi theo của ta và mẫu thân, hắn giục ngựa lên đường.
Tướng quân đi rồi, Tri Duệ buồn bã không vui, ăn uống chẳng vào.
Chính ta là người mời đại phu giỏi nhất kinh thành đến khám cho nàng ta, lại bỏ ra bạc lớn thuê đầu bếp khéo tay nhất nấu nướng, điều dưỡng thân thể cho nàng.
Phải rất khó khăn, mới giúp thân thể tiều tụy của nàng ta dần dần khôi phục được dáng vẻ đầy đặn.
Tháng thứ ba kể từ khi tướng quân xuất chinh, Tri Duệ hạ sinh.
Tuy không đến mức khó sinh, nhưng cũng vật vã suốt một đêm mới sinh được một nữ nhi.
Sinh hài tử, vốn là chuyện nữ nhân một chân bước vào quỷ môn quan.
Bất kể nàng là vương công quý tộc hay dân quê thôn dã, trong việc sinh nở, xác suất tử vong đều giống nhau cả.
Thế nên, dù biết nàng ta chỉ là thiếp, ta vẫn mời mấy bà đỡ giỏi nhất, chỉ mong nàng sinh nở bình an.
Nửa năm sau khi hạ sinh nữ nhi, Tri Duệ đột nhiên biến mất.
8
Ta vội vàng viết thư báo tin cho tướng quân, lại phái gia đinh ra ngoài tìm kiếm, nhưng vẫn bặt vô âm tín.
Nữ nhi do Tri Duệ để lại, ta đích thân nuôi dưỡng bên người, xem như cốt nhục của chính mình.
Tướng quân từng nói, nàng ấy vốn không cha không mẹ, nay đã sinh con, thì có thể đi đâu được?
Rất nhanh sau đó, ta liền có được đáp án.
Tướng quân hồi thư, nói rằng Tri Duệ vì không chịu nổi nỗi tương tư, đã một mình chạy đến vùng biên giới lạnh lẽo tìm hắn, hiện giờ đã bình an đến nơi, bảo ta đừng bận tâm.
Nghe được tin này, ta thật lòng có vài phần khâm phục nàng ta.
Loạn thế như vậy, một nữ tử cô độc lại dám đơn thân đến nơi chiến hỏa để tìm tướng quân.
Không có Tri Duệ, ta một mình nuôi dạy hai hài tử, lại hầu hạ mẫu thân.
Thấm thoắt ba năm trôi qua, vào đêm trước tết xuân năm đó, tướng quân dẫn theo Tri Duệ trở về phủ.
Tri Duệ bụng lớn sắp sinh, phía sau còn có vú nuôi bế một hài nhi đỏ hỏn.
Ba năm theo quân, trong hoàn cảnh gian khổ như vậy, nàng ta lại có thể vừa sinh một đứa, vừa hoài thai một đứa.
Chỉ là lần này trở về đã gần đến ngày lâm bồn, làn da nàng ta thô ráp đen sạm, cả người do sinh nở liên tục mà như một đóa hoa tàn úa vì cạn kiệt sức sống.
Ta lập tức sai người đi mời bà đỡ, lại bảo Xuân Đào tìm thêm vài vú nuôi chuẩn bị sẵn—chỉ sợ nàng ta sinh xong rồi lại chẳng từ mà biệt, bỏ mặc hài tử cho ta nuôi.
Tướng quân nhìn hai hài tử bên cạnh ta, trong mắt đầy vui mừng, nói với ta:
“Tô Vân Thanh, khổ cho nàng rồi.”
Ta hành lễ với tướng quân, lại đẩy hai đứa trẻ tiến lên:
“Đây là phụ thân của các con.”
Thường ngày trong phủ, ta vẫn thường kể với hai đứa rằng phụ thân của chúng là đại tướng quân bảo vệ sơn hà xã tắc, là đại anh hùng trăm trận trăm thắng.
Bởi vậy Linh nhi lập tức bước tới, ôm chặt lấy chân tướng quân.
Tinh nhi dù có hơi sợ sát khí tỏa ra từ người hắn, nhưng cũng chập chững đi tới, ôm lấy đôi giày bọc thép lạnh lẽo của hắn, cất tiếng gọi ngây thơ:
“Phụ thân.”
Ánh lạnh trong chân mày tướng quân cũng dần tan đi, ôm lấy Tinh nhi:
“Đây là nữ nhi của ta và Duệ nhi, đã lớn đến thế rồi sao.”
Linh nhi bị bỏ quên, ánh mắt khát khao nhìn phụ thân bế lấy muội muội, muốn đưa tay lên, lại cảm thấy mình đã là tỷ tỷ, đành lặng lẽ giấu tay sau lưng.
Linh nhi của ta rất thông tuệ, phu tử dạy dỗ cũng không tiếc lời khen ngợi, chưa đầy năm tuổi đã đọc qua trăm quyển sách, nhỏ tuổi mà đã hiểu rõ thiện ác phải trái.
Chỉ cần ta kiên tâm dạy dỗ, sau này tất sẽ là người hữu dụng.