Lâm Mộc Báo Thù - Chương 1006
Sư phụ nói tiếp: “Mấy ngày tới con ở lại Đạo quán nhé, Sư phụ sẽ truyền lại cho con kinh nghiệm và cảm ngộ đột phá Thiên Cương Cảnh!”
“Cảm ngộ Thiên Cương cảnh ? Sư phụ .. người., người lên tới cảnh giới này rồi ư?” Lâm Mộc kỉnh ngạc hỏi.
Cập ŋhật truyện full nhanh nhất tại w*eb лhayho.cом
Trước ngày hôm nay, tu vỉ của Sư phụ luôn là một bí ần với Lâm Mộc.
Bời vì Sư phụ chưa bao giờ tiết lộ, đương nhiên Lâm Mộc không tiện hỏi.
Lần này Sư phụ đã chủ động nói ra.
Khi trước anh còn đoán, có lẽ Sư phụ anh đạt tới Kết Đan cảnh đỉnh phong nhưng giậm chân ờ cảnh giới này vì chưa đột phá được đại bình cảnh.
Nóinhưvậy, chẳng phải Sư phụ đang gặp khó khăn ở đạỉ bình cảnh của Thiên Cương cảnh đỉnh phong sao?
“Không sai, ta có tu vỉ Thiên Cương Cảnh !” Sư phụ gật đầu.
“Sư phụ, người là Thiên Cương Cảnh . Vậy…. tại sao lại ở ấn trong đạo quán? Sao không lập ra một thế lực mạnh mẽ của riêng mình?” Lâm Mộc hồ nghỉ hỏi.
Cảnh giới của Sư phụ chính là đỉnh núi cao vời vợi trong giới tu luyện đấy!
Với tu vỉ Thiên Cương cảnh, Sài Minh Chủ có thế lãnh đạo Liên minh Tu Hành Giả cường đại là thế, theo lỷ mà nói, Sư phụ dư sức làm được điều này chứ nhỉ?
Sư phụ trầm ngảm chốc lát rồi mới lẻn tiếng: “Sư phụ chỉ muốn ấn thân ở chổ này, chuyên tâm lĩnh ngộ cảnh giới, đột phá bình cảnh! Ta không muốn nhắc tới lý do lựa chọn như vậy!”
Lâm Mộc đáp: “Rõ!”
Nghe Sư phụ nói vậy, Lâm Mộc không tiện hỏi thêm gì nữa.
Dù thế nào, được Sư phụ truyền đạt kinh nghiệm đột phá Thiên Cương cảnh cũng là chuyện vô cùng tốt rồi!
Vài ngày sau đó, Lâm Mộc ở lại Đạo quán Ngọa Long, tiếp nhận lời dạy của Sư phụ.
Ba ngày sau.
Ngọn núi sau Đạo quán.
Lâm Mộc đang ngồi xếp bằng, cảm ngộ trời đất, Sư phụ thì đứng phía sau.
Theo những gì Sư phụ đã giảng trong giai đoạn này, điều quan trọng nhất đế đột phá Thiẻn Cương Cảnh là cảm ngộ tự nhiên và thiên địa, nói một cách đơn giản, Đạo thuận theo lẽ tự nhiên.
“Lâm Mộc, ta chỉ có thế chỉ dạy cho con kinh nghiệm, còn thành công hay không phụ thuộc vào khả năng lĩnh ngộ của con!” Sư phụ nói.
ông cụ nói tiếp: “Không phải cứ được truyền dạy kinh nghiệm là có thế đột phá bình cảnh, tiến lên Thiên Cương Cảnh, cứ nhìn trường hợp Phó Minh chủ sẽ hiếu, dù ông ta được Minh chủ chỉ dẳn, vẫn giậm chân ờ Kết Đan cảnh, đây là chuyện hết sức bình thường!”
Lâm Mộc lập tức nói: “Sư phụ chỉ dẳn, tu hành tới đâu tùy năng lực bản thân, con hiếu!”
“Ta chỉ có thể truyền dạy nhiêu đây thôi, tiếp theo tự con xông pha nhé, con còn trẻ, thời gian còn nhiều!”
Nói rồi Sư phụ quay người rời đi.
Đi được một đoạn, ông cụ lại nói thêm một câu: “Lát nữa con không cần tới chào ta, cứ rời khỏi Đạo quán Ngọa Long thôi nhé!”
“Rõ!” Lâm Mộc đáp.
Sau một lúc, Lâm Mộc đứng dậy: “Về liên minh trước đã, đột phá đại bình cảnh đâu phải chuyện một sớm một chiều, chỉ có thế tiến dần từng bước!” Lâm Mộc lấm bẩm.
Ngoài tham ngộ cảnh giới, anh còn việc khác phải làm, tỷ như thám hiếm di tích!
Rời khỏi đạo quán, Lâm Mộc lái xe về Ninh Đô.
Anh không vội về liên minh ngay mà dành thời gian đi thăm ba mẹ.
Chi nhánh liên minh thành phố Ninh Đô.
Lưu nghị trường – Người trấn giữ Ninh Đô đang hấp thu Huyết Tinh trong phòng luyện công.