Lâm Mộc Báo Thù - Chương 1013
Lâm Mộc mới lên Kết Đan cảnh mà, chưa bao lảu đã đạt tới trình độ phất tay một cái liền kết liều Thú biến dị cấp A+ ư?
Sao có thế khủng khiếp tới vậy!
Bây giờ, ánh nhìn của mọi người dành cho Lâm Mộc, ngoài kinh ngạc còn có ngưỡng mộ!
Hình tượng của anh lúc này oai phong biết bao!
Đám phóng viên hoàn hồn, kích động nói: “Thưa quý vị, Lâm nghị trưởng chỉ dùng một chiêu đã tiêu diệt Thú biến dị cấp A+ rồi!!!”
“Hiếm nguy ớ Ninh Đô đã được xóa bỏ vô cùng dề dàng! Ninh Đô an toàn rồi!”
“Mọi người hãy nhớ kỹ tên của Lâm nghị trường, anh ấy chính là người hùng sáng chói trong ngày hỏm nay!”
Bên dưới tường thành.
Lâm Mộc ngước mằt nhìn Lưu nghị trưởng trên lầu, nói: “Lưu nghị trưởng, tôi đã giải quyết xong Thú biến dị cấp A+ rồi, đám Thú biến dị đàn em kia giao cho ông nhé!”
Dù sao Lưu nghị trưởng cũng là người trấn giữ Ninh Đô, anh nên cho ông cụ cơ hội thế hiện chứ nhỉ?
“Được được!” Lưu nghị trưởng hoàn hồn, vội đồng ý rồi nhanh chóng thôi động công kích từ xa để tấn công đám Thú biến dị ở cách đó chừng một km.
Trong tình thế không có kẻ địch cấp A+, Lưu nghị trưởng đối phó với đám Thú biến dị đàn em kia dễ như trở bàn tay
vậy!
Lâm Mộc giậm chân một cái, đạp lên tường thành rồi nhanh chóng quay lại tòa lầu.
“Lâm nghị trưởng! Lâm nghị trường! Lầm nghị trường!” Đám Tu hành Giả trên lầu kích động hò reo tên anh.
Họ nhìn Lâm Mộc bằng ánh mắt sáng rực!
Không còn nghi ngờ gì nữa, màn tiêu diệt Thú biến dị cấp A+ ban nãy của Lâm Mộc đã khiến anh trờ thành thần tượng trong lòng đám Tu hành Giả của chi nhánh liên minh và các Võ Quán.
Kẻ mạnh luôn được tôn trọng, thực lực cường đại của Lâm Mộc khiến đám người này điẻn cuồng kích động.
Toàn bộ người xem truyền hình cũng không hẹn mà cùng reo tên ‘Lâm nghị trưởng’. Trận chiến này đã khiến cả thế giới nhận ra sức mạnh cường đại của Lâm Mộc.
Trong nhà ba mẹ Lâm Mộc.
“Trời ạ, bây giờ Anh Mộc mạnh vậy ư! Kẻ địch là Thú biến dị cấp A+ đấy nhé!” A Bính và Mai Tổng đều nhảy cẫng lên, kích động không thôi.
“Tốt tốt! Mộc Nhi ngày càng có tiền đồ rồi!” Lâm Đại Sơn nở nụ cười yên tâm, hai mắt ông đã đỏ hoe.
Thấy con trai mình lợi hại như vậy, người làm ba mẹ đương nhiên tự hào và vui vẻ rồi.
Hơn nữa khi trước Lâm Mộc chỉ là tên công tử bột vô tích sự, bây giờ lại là anh hùng trong mắt mọi người!
Trên tòa lầu.
Đám phóng viên và người quay phim vội vã tới phỏng vấn Lâm Mộc.
“Lâm nghị trướng, chúng tôi là nhân viẻn của nhà đài, anh có thế nói vài câu với người dân đang dõi theo chương trình không?” Phóng viên nói giọng run rẩy vì kích động.
“Đương nhiên không thành vấn đề, chào mọi người, tôi là Lâm Mộc!” Lâm Mộc mỉm cười nhìn vào ống kính rồi vằy tay.
Phóng viên kích động nói: “Lảm nghị trưởng, anh có thế nói thêm vài câu với mọi người không, tôi nghĩ bây giờ mọi người đều muốn nghe bài phát biểu của anh, trước khi bắt đầu giao chiến, anh đã nắm châc phần thắng rồi phải không? ”
Lâm Mộc bình tĩnh đáp: “Đương nhiên nắm chắc rồi, tỏi còn muốn nói câu này, Liên minh Tu Hành Giả có đủ năng lực bảo vệ sự an toàn của người dân, xin mọi người yên tâm!”
“Dù có một ngày, đại nạn vượt quá tầm kiếm soát của Liên minh Tu Hành Giả, tôi tin rằng toàn bộ Tu hành Giả của liên minh sẽ liều mạng bảo vệ sự an toàn của mọi người cho đến hơi thở cuối cùng!”
Phóng viên gật đầu nói: “Lâm nghị trưởng nói hay lắm, tôi và mọi người đều tin điều này!”
“Hiếm nguy đã được xóa bỏ, ba mẹ tôi còn ở nhà chờ tôi về ăn cơm, chào mọi người!”