Lâm Mộc Báo Thù - Chương 1047
Lại có một vị nghị trưởng nữa nói: “Được rồi, vị cường giả xuất hiện lúc giết Thú biến dị cấp s kia khi trước nếu liên thủ với Minh chủ cùng nhau ra tay thì không biết có mấy phần nắm chắc?”
Ánh mắt của mọi người lại đố dồn về phía Minh chủ.
Mặt mày Minh chủ nghiêm túc, nói: “Vị cường giả kia không phải là người mà tôi có thế tùy ý điều động, người đó cũng không nghe lệnh của tôi, cho nên nếu thật sự muốn chủ động xuất chiến, tôi cũng khõng có cách nào cam đoan được người đó có ra tay hay không.”
Dừng một chút, Minh chủ tiếp tục nói: “Nhân lúc còn chưa muộn giết chết Thú biến dị cấp s+ kia, không thế đế nó tiến hóa tới cấp ss, đây quả thực là biện pháp tốt nhất.”
“Thế nhưng có một điều tôi cũng phải nói rõ với mọi người, tỏi không nắm chắc lám, cho dù cùng liên thủ với vị cường giả kia thì phần trăm thủ thắng cũng không phải rất cao, có thế đánh chết nó thì lại càng khó hơn.”
Tuy rằng hiện giờ nó ở trên đảo, thế nhưng nếu thật sự đánh nhau, nó có thế nhảy vào trong nước, một khi xuống nước, chúng ta chí sợ rất khó đấu thắng nó, thậm chí còn có khả năng chết trong tay nó.”
Sau khi mọi người nghe Minh chủ nói vậy thì đều rơi vào trầm mặc.
Đúng vậy, đây dù sao cũng là một Thú biến dị cấp s+
Mặc dù Lâm Mộc liên thủ với sư phụ của Lâm Mộc thì độ khó khi muốn đánh chết nó cũng khá lớn.
Quan trọng nhất chính là, tính nguy hiế của chuyện này cũng rất cao.
Một khi đi thì sẽ phải đối mặt với nguy hiếm tính mạng.
Sài Thiệu đột nhiên đánh vỡ trầm mặc, nói: “Minh chủ, tôi không kiến nghị người đi, nếu như xuất chiến thì tính nguy hiếm không nhỏ, ai cũng không dám cam đoan Minh chủ có thế an toàn trớ về, ngộ nhỡ liên lụy tới tính mạng của Minh chủ, chuyện này sẽ tạo thành đả kích vô cùng lớn đối với Liên minh.”
“Huống chi con Thú biến dị cấp s+ này hiện giờ vằn chưa lên đất liền, tôi cho rằng trước khi con Thú biến dị cấp s+ này tiến lên đất liền thì chúng ta cứ mặc kệ nó.”
Sài Thiệu vừa nói xong, cũng nhận được sự tán đồng của rất nhiều Nghị trưởng.
Bọn họ đều biết, ngộ nhỡ Minh chủ gặp phải chuyện không may, trong Liên minh không có cao thủ Thiên Cương Cảnh, vậy sau này bất kể là đối mặt với Thể biến dị hay là sự uy hiếp của Quang Minh Hội, Liên minh đều sẽ trở nên vô cùng bị động.
Mục nghị trưởng lại lập tức phản bác: ‘Tôi không ủng hộ cách nói của Sài nghị trưởng, nếu chúng ta mặc kệ không quan tâm, đến khi nó tiến hóa lên cấp ss, đối với chúng ta mà nói đây là đại nạn.”
Sài Thiệu lập tức nói: “Nhưng nếu Minh chủ hi sinh, đối với Liên minh Tu Hành Giả mà nói lẽ nào không phải đại nạn hay sao?”
Mục nghị trưởng lập tức phản bác: “Hiện giờ chí ít còn có cơ hội tiêu diệt nó, đợi nó thăng tới cấp ss, chúng ta đến ngay cả hy vọng tiêu diệt nó cũng không còn nữa rồi! Tới lúc đó, không riêng gì là tai nạn đối với Liên minh, mà còn là tai nạn đối với toàn bộ các thành phố an toàn!”
Một khỉ nó dùng thực lực cấp ss tiến vào đất liền, kết quả là gì? Kết quả chính là toàn bộ chúng ta cùng liều mạng cũng không thể ngăn chặn, các thành phố an toàn trên đất liền đều có thế bị nó san bằng, tới lúc đó trăm họ lầm than!”
Nói đến câu CUỐI cùng, giọng của Mục nghị trưởng đã trở nên vô cùng kích động.
Loại tình huống mà ông cụ nói nếu thực sự xảy ra thì sẽ vô cùng khủng bố.
Sài Thiệu cũng lập tức dùng ngữ điệu sắc bén đế phản bác: “Mục nghị trướng, nếu hiện giờ xuất chiến thì ông cũng không cần phải đi, đương nhiên là nói năng rất hùng hồn rồi, dù sao thì cũng là Minh chủ xuất chiến, nếu có sơ xuất gì thì người chết cũng là Minh chủ chứ không phải là ông.”
Mục nghị trưởng sầm mặt: “Sài nghị trướng, lời này của cậu thật là có chút khiến người ta tốn thương. Cậu cho rằng tỏi không muốn chiến đấu chắc? Nếu tôi có thực lực đối phó với Thế biến dị cấp s+ này thì tôi nhất định sẽ đi! Vũ nghị trường dám hy sinh trong trận chiến, lão già tôi đảy cũng dám!”
“Tôi cho rằng Minh chủ cũng không phải loại người sợ chết, mọi người làm cường giả, vốn nên gánh chịu phần trách nhiệm và nguy hiếm này.”
Câu từ của Mục nghị trướng sắc bén không gì sánh được.
Bầu không khí trong cuộc họp cũng theo đó tràn ngập mùi thuốc súng.
Minh chủ vẫn tay: “Được rồi, mọi người không cần cãi vã nữa, mọi người có quan điếm rỉền của mình là điều rất bình thường.”
Sau đó Minh chủ đưa mắt nhìn về phía Phó minh chủ Hồ và Lâm Mộc, hỏi: “Phó minh chủ Hồ, Lâm Chỉ huy trưởng, ý kiến của hai người là gì?”