Lâm Mộc Báo Thù - Chương 1061
“Đây là việc anh nên làm mà, tương lai của Lâm Mộc tốt hơn anh rất nhiều, anh không thế nhìn cậu ấy hủy hoại tương lai của chính mình được!” Giọng điệu Thấm Trạch Thiên càng thêm kiên định.
Trần Uyển Nhi đã sớm báo tin cho phó minh chủ Hồ.
Phó minh chủ Hồ cũng thở phào nhẹ nhõm khí biết Lâm Mộc đã về, cũng nhờ Trần Uyển Nhi giúp Lâm Mộc điều chỉnh lại tâm lý.
Sau khi Trầm Uyển Nhi báo cáo, cô cũng nhanh chóng trở về biệt thự hoa viên của Thấm Trạch Thiên.
Mười ngày trôi qua.
Mười ngày này, Lâm Mộc vẫn luôn ở trong hầm tối.
Khoảng thời gian này, Lâm Mộc đã suy nghĩ rất nhiều.
Bên ngoài căn hầm.
Thẩm Trạch Thiên và Trần Uyển Nhi canh giữ ở đây đã mười ngày, một phút cũng không rời, trong lòng cũng treo lơ lửng, rất lo lắng cho tình trạng của Lâm Mộc trong hầm.
Nhưng họ không chủ động mở hầm mà chỉ canh giữ.
Cạch cạch.
“Sư huynh.”
Cửa hầm đột nhiên bị gõ vang, bên trong truyền đến giọng nói của Lâm Mộc.
Sau khi Thấm Trạch Thiên nghe thấy tiếng động, anh nhanh chóng mở hầm.
Ánh nắng gay gắt chiếu vào trong hầm, phán chiếu trên mặt Lâm Mộc.
Lúc này, tình trạng của Lâm Mộc có vẻ tốt hơn rất nhiều.
“Cậu Ổn chưa?”
Thẩm Trạch Thiên nói, sau đó đưa tay ra.
Lâm Mộc nắm lấy tay của sư huynh, được sư huynh lôi ra khỏi hầm.
“Không sao rồi.”
Lâm Mộc cười cười, anh cũng không nói nhiều tình huống của mình trong mười ngày qua.
Trong những ngày này, ban đầu Lâm Mộc rất buồn, cũng cảm thấy rất lạc lối.
Nhưng ở trong hầm lâu như vậy, Lâm Mộc dần dần bình tĩnh lại, anh đã suy nghĩ rất nhiều…
“Không sao là tốt rồi.” trái tim treo mười ngày của Thấm Trạch Thiên cuối cùng cũng được thả lỏng.
Trần Uyển Nhi cũng nhanh chóng tiến lên đỡ lấy Lâm Mộc, nói: “Lâm Mộc, bộ dáng ngày hôm đó của anh thật sự rất đáng sợ, em chưa từng thấy anh như vậy, bây giờ thấy anh bình phục, bọn em đều thấy rất vui mừng.”
“Tĩnh Uyển, đã dọa em và sư huynh, làm hai người lo lắng cho anh rồi.” Lâm Mộc tự trách, cười gượng.
“Chỉ cần anh có thế điều chỉnh tâm lý, sự lo lắng của bọn em chẳng là gì.” Thẩm Trạch Thiên nói.
“ừm ừm.” Trần Uyển Nhi cũng gật đầu lia lịa.
“Sư huynh, cảm ơn anh ngày đó đã kịp thời đánh thức em. Bây giờ nghĩ lại, nếu thật sự tiếp tục dùng tâm trạng đó đi giết người, em sợ mình sẽ thực sự trở thành ác ma khát máu, trái tim sẽ tan nát mất.” Lâm Mộc nhìn sư huynh mình.
Trong lòng Lâm Mộc biết rõ, một khi con tim của anh sụp đổ, con đường tu luyện của anh có thế sẽ chấm dứt, sau này không cách nào đột phá đến Bình Cảnh.
“Chỉ cần cậu không trách sư huynh là tốt rồi, đánh cậu là biện pháp cuối cùng, sư huynh cũng không muốn như vậy.” Thẩm Trạch Thiên nói.
Sau đó, Thấm Trạch Thiên vỗ vai anh: “Kếtiếp, chúng ta còn rất nhiều việc phải làm. Thấy cậu bình phục, sư huynh rất vui mừng. Kế hoạch tiếp theo của cậu là gì?”
“Em dự định trở về đạo quán Ngọa Long, bế quan ở đó để tu luyện.” Lâm Mộc nói.
Lâm Mộc ngẫm nghĩ, hiện tại quan trọng nhất với hắn vẫn là đột phá tới Bình Cảnh.
“Được, vậy cậu đi đi, anh cũng sẽ tiếp tục bế quan đột phá Cảnh Giới.” Thẩm Trạch Thiên gật đầu nói.
Sau khi từ biệt sư huynh và Trần Uyển Nhi, Lâm Mộc lên đường đến đạo quán Ngọa Long ở Ninh Đô.
Đạo quán Ngọa Long.
Khi Lâm Mộc đến cửa đạo quán, cửa đạo quán đã đóng.