Lâm Mộc Báo Thù - Chương 462
“Ba tôi là Chung Hào đấy, anh dám đánh tôi sao?” cô gái đó đanh thép nói.
“Cho dù ba cô có là ông trời thì cũng vô dụng thôi!”
Lâm Mộc vừa dứt lời, anh liền vung nắm đấm, một đấm
danh vao song mui cua co ta, lam co ta chay ca mau mui, song mui cung xep xuong.
“Aaa!” Co gai do tre het len trong dau don.
Thay Liru va chu nhiem trong van phong sau khi nghe thay dong tinh cung nhanh chong di ra.
“Cau dang lam gl the!”
“06 la Chung tieu thu1! Cau
cũng to gan thật đấy!”
Hai người quát Lâm Mộc, họ không ngờ Lâm Mộc lại dám ra tay với Chung tiểu thư.
Lâm Mộc quay đầu nhìn hai người bọn họ.
“Hai người im đi cho tôi !!!”
Lâm Mộc dùng nội lực hét lên, như sấm nổ vang trời,
khiến cho hai người run lên, sợ tới mức hồn bay phách lạc.
Sau đó, Lâm Mộc lại nhìn về phía cô Chung tiểu thư kia.
“Chung tiểu thư đúng không, cô quá kiêu ngạo và độc đoán nên hôm nay tôi sẽ lấy một ngón tay trừng phạt
Sau khi Lâm Mộc nói xong, một tay anh nắm chặt
lấy bàn tay cô ta, còn tay kia lại nắm lấy ngón út của cô ta rồi dừng sức kéo.
“Aaa!”
một tiếng thét chói tai vang lên, ngón tay út của Chung tiểu thư bị kéo rời ra, nhìn vô cùng máu me!
Không biết Chung tiểu thư này là đau hay bị dọa sợ, khi nhìn thấy vết máu trên ngón tay bị đứt ra thì cô ta ngất đi ngay.
Dù là hai vệ sĩ ban nãy hay là hai vị giáo viên kia, sau khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, sắc mặt đều tái nhợt đi vì sợ hãi.
Ngay cả hai vệ sĩ được đào tạo bài bản cũng chưa từng thấy cảnh tượng như
vậy!
Bọn họ lại quay sang nhìn Lâm Mộc, chỉ cảm thấy anh không phải là người nữa, mà là quỷ ở dưới địa ngục!
Lâm Mộc xoay người đi tới trước mặt hai vị giáo viên kia.
“Hai người nói thành tích của em gái tôi là do gian lận đúng không?” Lâm Mộc dùng
ánh mắt lạnh lùng phán xét bọn họ.
Cập ŋhật truyện full nhanh nhất tại w*eb лhayho.cом
Lúc nãy trong phòng làm việc, Lâm Mộc còn tưởng rằng có thể do có sai sót.
Nhưng lúc này Lâm Mộc mới hiểu được chính là Chung tiểu thư này đã gây khó dễ.
“Cái này …đúng vậy… đúng vậy.”
Hai giáo viên kia nuốt nước bọt, mồ hôi lấm tấm trên trán.
Lúc nãy ở phòng làm việc, bọn họ đã có thái độ không tốt với ba người Lâm Mộc.
Nhưng bây giờ nhìn thấy Lâm Mộc ra tay đáng sợ như vậy, bọn họ đều sợ hãi, làm sao dám bày ra khí thế như vậy trước mặt anh nữa chứ?
“Vậy được, bây giờ chúng
ta đi vào trong đó, hai người kiếm tra máy tính trước mặt tôi! Đế tôi xem xem rốt cuộc là gian lận ở đâu!” Lâm Mộc lạnh lùng nói.
“Cái này …” vẻ mặt của giáo viên thay đổi.
Nếu lúc nãy ở trong văn phòng Lâm Mộc đưa ra yêu cầu như vậy, bọn họ nhất định sẽ từ chối ngay.
Nhưng bây giờ, họ đã bị dọa sợ nên căn bản không dám nói như vậy.