Lâm Mộc Báo Thù - Chương 464
“Là một trong ba gia tộc lớn đứng đầu, lại còn là Phó hội trưởng thường vụ của Tổng phòng Thương mại.
Thảo nào con gái ông ta lại kiêu ngạo như vậy, bình thường người khác đều sợ gặp phải cô ta.” Lâm Mộc lấm bẩm.
“Lâm Mộc, e là chuyện này có chút khó khăn, dù sao có một số việc cũng không thế dùng vũ lực để giải quyết.” Trần Uyển Nhi hơi lo lắng.
Lâm Lê cũng lo lắng: “Anh, chúng ta gặp phải chuyện lớn rồi sao? Đều là lỗi của em.”
Lâm Mộc cười xoa đầu em gái: “Em đừng tự đổ lỗi cho bản thân, cô ta là người đâm chúng ta trước.”
“Nhưng anh à, bọn họ mạnh như vậy thì chúng ta phải làm sao đây?” Lâm Lê nói.
“Em không cần phải suy nghĩ nhiều đâu, hôm nay đừng ở ký túc xá nữa, buổi tối em đến chỗ của chị Uyển Nhi đi, còn những việc khác anh sẽ tìm cách.” Lâm Mộc nói.
Cho dù Chung tiểu thư này nhà giàu lại có quyền thế, nhưng Lâm Mộc vẫn không hối hận khi đã đánh cô ta.
Việc cô ta đâm xe dọa Trần Uyển Nhi và em gái anh để ngăn chặn em gái anh nhập học, chỉ với hai điều này thôi đã đủ để Lâm Mộc không thế tha thứ rồi.
Sau khi đi ra khỏi trường, ba người Lâm Mộc trở lại chỗ xe đậu.
“Hửm, xe bị đập rồi?” Lâm
Mộc nhíu mày.
Chiếc xe thương vụ Trần Uyển Nhi cầm lái đã bị đập nát một cách thê thảm.
Lâm Mộc đoán đó là cô Chung tiểu thư đưa vệ sĩ đến định đánh anh ở trường ban nãy đã đập nát xe.
” Uyển Nhi, bắt taxi rồi đưa em gái tôi về đi, tôi có việc phải làm.” Lâm Mộc nói.
“Không vấn đề. Nhưng Lâm Mộc, anh tính làm gì để
thể giúp gì không?” Trần Uyển Nhi nhìn Lâm Mộc hỏi.
Đương nhiên Trần Tĩnh Uyển cũng vô cùng lo lắng.
Cô biết rõ việc này rất khó giải quyết.
“Đừng lo lắng, cô cứ tin vào năng lực của tôi đi.” Lâm Mộc nở nụ cười.
“Đương nhiên là tôi tin anh rồi, vậy tôi đưa Lâm Lê về biệt thự trước, chúng tôi sẽ ở nhà đợi tin tức của anh.”
Trần Uyển Nhi nói.
Bệnh viện Đông Sơn Thân Giang.
Đây là bệnh viện tư nhân nổi tiếng nhất ở Thân Giang, trong một phòng bệnh sang trọng.
“Con gái!”
Một người đàn ông trung niên với cái đầu húi cua bước nhanh vào phòng.
Người đàn ông trung niên này không ai khác chính là Chung Hào.
“Ba!”
Chung tiểu thư đang nằm trên giường bệnh, khi nhìn thấy ba cô ta đi tới cô ta liền bật khóc.
Tên đầy đủ của cô ta là Chung Nguyệt, cô ta chính là bảo bối của Chung Hào.
“Ba, ba phải báo thù cho con gái. Con đã nhắc đến tên ba nhưng hắn vẫn làm như vậy! Thủ đoạn lại còn tàn nhẫn như vậy, con đau đến sắp chết rồi.” Chung Nguyệt
khóc.
“Con gái, đừng lo lắng, có ba ở đây, ba sẽ làm chủ cho con!” Chung Hào ngồi xuống bên giường bệnh, vòng tay ôm lấy Chung Nguyệt an ủi.
Sau đó, Chung Hào quay sang hỏi bác sĩtrong phòng bệnh: “Bác sĩ, ngón tay của con gái tôi có thể gắn được không?”
” Chung hội trưởng, nếu nửa ngón tay còn lại vẫn còn thì chúng tôi có thể nối lại,
nhưng cả ngón tay đó đã không còn nữa rồi nên chúng tôi chỉ có thể xử lý vết thương trước, băng bó để cầm máu, nếu trong vòng sáu giờ có thể tìm được ngón tay đó thì chúng tôi mới có thể nối lại được.”bác sĩ nói