Lâm Mộc Báo Thù - Chương 466
“Chung hội trưởng, gia giáo nhà ông tệ thật đấy, dạy dỗ một đứa con gái kiêu ngạo và độc đoán như vậy. Cô ta là người giành chỗ đậu xe và tông vào xe của tôi trước. Nếu ông không biết giáo dục cô ta thì tôi sẽ dạy dỗ con gái ông thay cho ông. “Lâm Mộc bình tĩnh nói.
“Hừm, cũng mạnh miệng đấy! Con gái tôi còn đến lượt cậu dạy sao? Cô bé là bảo
bối của tôi, con bé giành chỗ đậu xe của cậu thì sao, tông vào xe của cậu thì sao chứ? Tôi nuông chiều con bé, con bé muốn có trăng trên trời thì tôi cũng sẽ tìm mọi cách lấy được cho con bé! Con bé không làm gì sai cả! ” Chung Hào lớn giọng.
“Thì ra là con gái của ông được ông chiều chuộng như vậy, Chung hội trưởng, ông nghĩ ông đang nuông chiều cô ta, nhưng thật ra anh đang hại cô ta đấy!” Lâm Mộc nói.
“Cậu còn chưa đủ tư cách dạy tôi làm quan đâu!” Chung Hào lạnh lùng nói.
“Ba, đừng nói nhảm với anh ta nữa, ba nhất định phải hành hạ anh ta, để anh ta chịu sự tra tấn thà chết còn hơn sống!” Chung Nguyệt nghiến răng nói.
Lâm Mộc lạnh lùng nhìn Chung Nguyệt: “Chung tiểu thư, xem ra tôi lấy một ngón tay của anh, mà cô vẫn chưa rút ra được bài học nhỉ.”
“Ba, ba xem kia! Anh ta còn dám dọa con!” Chung Nguyệt kêu lên.
“Uông sư, lên đi!” Chung Hào tức giận ra lệnh.
Người đàn ông trung niên mặc áo bào đạo sĩ ở phía sau lập tức bước tới.
“Thằng nhãi ranh, đừng trách lão phu tàn nhẫn!”
Người đàn ông trung niên áo bào đạo sĩ giơ tay lên, ánh sáng nội lực ngưng tụ trong
lòng bàn tay, sau đó ông ta nhẹ nhàng phất tay, ánh sáng do nội lực ngưng tụ hình thành liền bay ra ngoài!
Những tia ánh sáng nội lực đó lao về phía Lâm Mộc với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
“Phương pháp này…”
Bác sĩ trong phòng cũng sửng sốt trước thủ đoạn này, vung tay tung đòn kiểu này anh ta mới chỉ thấy trong phim võ thuật và phim truyền hình thần thoại hôi.
Chung Hào nhìn rất tự tin.
Uông sư này được ông ta bỏ ra rất nhiều tiền mới có thể thuê về ở bên cạnh bảo vệ ông ta lâu dài.
ông ta biết rằng những người tu hành đều kiêu căng và ngạo mạn, nên ông thường gọi người kia là ‘Uông Sư’ để thể hiện sự tôn trọng.
Khi quả cầu ánh sáng bay tới trước mặt, Lâm Mộc khẽ vung tay lên.
Những ánh sáng nội lực này lập tức bị Lâm Mộc nắm trong lòng bàn tay.
“Khai Linh cảnh đỉnh phong, thủ đoạn này mà cũng muốn đối phó với tôi, sợ
là còn kém xa lắm!” Lâm Mộc nhìn lượng ánh sáng trong lòng bàn tay.
Sau đó Lâm Mộc dùng một bàn tay to nắm lấy.
Bùm!
Ánh sáng bên trong lòng bàn tay đột nhiên nổ tung, trong phòng như có sấm sét khiến cho tất cả mọi người trong phòng đều run lên.
“Cái gì! ?”
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Chung Hào đột nhiên thay đổi, thực lực của tên nhóc này còn mạnh hơn cả Uông sư sao?
Lâm Mộc ngẩng đầu, nhìn về phía người đàn ông trung niên mặc áo bào.
“Nếu ông đã muốn đấu, vậy thì tôi sẽ cho ông xem thế nào mới là bản lĩnh thật
sự!”
“Cực Băng Chưởng!”
Lâm Mộc nâng một tay lên, nội lực dâng trào trong lòng bàn tay, sau đó một chưởng đấy ra ngoài.
Bùm!
Một bàn tay trắng do nội lực ngưng tụ tạo thành lập tức lao đến chỗ người đàn ông trung niên áo bào kia.