Lam Nguyệt chiến thần - Chương 10 Huynh đệ tương tàn
Chương 10: Huynh đệ tương tàn
Tây Môn Ngọc thanh âm lạnh lùng nói: “Nếu đã là hiểu lầm, vậy thì mỗi bên chúng ta đêu lùi lại một bước.”
“Các ngươi thả người ra, ta sẽ đưa các ngươi ra ngoài.”
Lâm Dạ gật đầu nói: “Tiền huynh, thả người.”
Tiền Đa Kim hừ lạnh một tiếng rồi ném đao về phía người thanh niên vạm vỡ.
Người thanh niên vạm vỡ cầm đao đứng dậy, tức giận nhìn hai người Lâm Dạ.
Tây Môn Ngọc nói: “Chúng ta chỉ có một ‘chìa khóa’ đế ra vào Huyết Uyên Lâm, không thể đưa cho các người.”
“Nhưng chúng ta có thể đưa các người ra ngoài.”
“Trước khỉ ra ngoài, ta còn có một việc phải làm, đợi sau khi làm xong ta sẽ thực hiện lời hứa của mình.”
Tiền Đa Kim muốn nổi cơn thịnh nộ nhưng bị Lâm Dạ ngăn lại.
“Được, Tây Môn tiếu thư chắc chắn sẽ không lừa gạt chúng ta.”
Tây Môn Ngọc mỉm cười nhẹ nhàng và giới thiệu ngắn gọn vài người bạn đồng hành của mình với bọn họ.
Tây Môn Ngọc, Tân Vô Trần, Tần Vô Hám, Lý Hóa.
Cả bốn người dều là học sinh của học phủ Long Vũ.
Thành Thiên Dự có năm học phủ lớn, học phủ Long Vũ mặc dù không nổi tiếng bằng học phủ Ngân Nguyệt, nhưng lại có địa vị cũng vô cùng đặc biệt.
Hầu hết học sinh trong học phủ đều xuất thân từ quân đội, chủ yếu đều là võ giả.
Đây cũng là học phủ trọng yếu bồi dưỡng ra các tướng lĩnh của vương triều Quy Nguyệt.
Sáu mươi phần trăm danh tướng của các triều đại đều xuất thân từ học phủ Long Vũ.
Cũng là xuất thân từ quân đội, cho nên Lâm Dạ cũng bớt đi được mấy phần địch ý với bốn người Tây Môn Ngọc.
Mâỳ người đó đến Huyết Uyên Lâm là để tìm thuốc cho chàng trai ốm yếu tên là Tân Vô Trần kia.
Tây Môn Ngọc hỏi: “Không biết nên xưng hô với hai người như thế nào?”
“Ta tên là Tiền Đa Kim, Tiền Bảo Sơn của Đa Bảo Thương Hội là cha của ta.”
Tiền Đa Kim chỉ vào Lâm Dạ và giới thiệu: “Đây là huynh đệ của ta, Lâm Dạ, đến từ vệ thành Thanh Huyền.”
Ánh mắt của Tây Môn Ngọc có hơi xúc động khi nghe nói Lâm Dạ đến từ vệ thành Thanh Huyền.
“Vệ thành Thanh Huyền là cứ điểm quan trọng ở biên gìớỉ phía bắc, huynh có phải là quân sĩ trấn thủ biên cương không?”
Lâm Dạ gật đầu nói: “Cứ cho là vậy đi…”
“Ta đi theo cha nuôi, trấn giữ biên giới đã nhiều năm, lần này ta muốn đến học phủ Ngân Nguyệt để học tập.”
Tây Môn Ngọc khẽ thở dài: “Xuất thân là quân sĩ ý chí kiên cường mà không đến học phủ Long Vũ thì thật đáng tiếc rồi…”
Cô lắc đầu thở dài, cũng không nhắc một lời về chuyện phản loạn ở thành Thanh Huyền.
Lâm Dạ ánh mắt lóe sáng, nhưng cũng không nói thêm điều gì.
Mọi người nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục đi sâu vào Huyết Uyên Lâm
Ba mươi dặm bên ngoài Huyết Uyên Lâm.
“Huyết Minh Hoa này sao lại khó tìm như vậy chú?”
Lý Hóa vừa phàn nàn vừa đập chết một con yêu thú mãnh hổ.
Mấy người chạy khắp nơi cả nửa ngày, giết chết mấy trăm con yêu thú, nhưng lại không tìm được chút tung tích nào của Huyết Minh Hoa.
“Yêu thú ngày càng nhiều, sớm muộn gì chúng ta cũng không thể đối phó được nữa.”
Tiền Đa Kim cau mày, trầm giọng nói: “Không bằng ra khỏi rừng trước fôỉ nói sau.”
“Không được!”
Tân Vô Hàm tức giận hét lên: “‘Chìa khóa’ này khó có được, chỉ có thể ra vào Huyết Uyên Lâm được một rân!”
“Nếu không tìm được Huyết Minh Hoa, Vô Trần khó có thể qua được năm nay.”
Tây Môn Ngọc khẽ cau mày, quay đầu nhìn người thiếu niên đang bị bệnh.
Tần Vô Trần ho khan hai tiếng, vất vả chạy đỉ chạy lại khiến sắc mặt của hắn ta càng thêm tệ.
“Đại ca, Tiểu Ngọc tỷ, nếu như không được thì chúng ta rút lui trước đi, vì ta mà mất mạng thì cũng không đáng…”
“Không được! Chúng ta bắt buộc phải tìm được Huyết Minh Hoa!”
Tây Môn Ngọc ánh mắt kiên định, tiếp tục tiến về phía trước.
”CÓ cái gì phía trước!”
Đôi mắt của Lâm Dạ đột nhiên sáng lên, hắn nhìn thấy một đài cao làm từ đá đen.
Trên đài cao, một bụi cây màu đỏ cao bằng nửa người đang đung đưa, những bông hoa rực rỡ phía trên tỏa ra một mùi thơm kỳ lạ.
“Là Huyết Minh Hoa!”
Lý Hóa vuỉ mừng khôn xiết, lập tức lao tới háỉ Huyết Minh Hoa.
Nhưng hắn ta vừa quay người lại, thì một luồng sáng lạnh chém thẳng vào cổ hắn ta!
Xuy-
Ánh kiếm nhanh đến mức Lý Hóa không kịp phản ứng!
Cổ họng của hắn ta đã bị cắt đứt, máu chảy ra như suối.
“Vô Hám… Ngươi…”
Đôi mắt của Lý Hóa trừng to ra nhìn Tân Vô Hám với vẻ khó tin.
Lời còn chưa dút? sự sống đã không còn, xác chết rơi xuống đất.
“Tân Vô Hám, ngươi điên rồi!”
Tây Môn Ngọc vừa kỉnh ngạc vừa tức giận hét lên.
Lâm Dạ và Tiền Đa Kim quay lại nhìn nhau, trong bụng cũng tràn đầy nghỉ hoặc.
Tần Vô Hám vẫn bình thản vẫy tay về phía Tân Vô Trần.
“Vô Trần, tới đây kích hoạt tế đàn, giúp ta lấy Tru Thiên Kiếm Ý!”
Tân Vô Trần cúi đầu lách người đi lên đài cao, trong tay hiện ra một tấm bùa màu tím.
Bang!
Lá bùa màu tím bay vào cơ thể Lý Hóa.
Xác chết mới chết lập tức phân hủy trong nháy mắt, hóa thành vũng máu chảy tràn ra.
Ùng ục!
Nền đá đen đột nhiên rung chuyển, màu máu tràn ngập không khí.
Một luồng khí đáng sợ từ từ dâng lên, như
thể có thứ gì đó đang hồi sinh.
“Ha ha ha! Tế đàn đã được kích hoạt!”
Tần Vô Hám cười điên cuồng, vẻ mặt đầy giễu cợt nhìn Tây Môn Ngọc.
“Không ngờ tới đúng không, Huyết Minh Hoa chỉ là một cái cớ mà thôi, Vô Trần căn bản không có bệnh!”
“Ta chỉ muốn dùng máu của các ngươi để kích hoạt tế đàn trấn áp tà ma, lấy được Tru Thiên Kiếm Ý trấn áp tà ma!”
“Lý Hóa vốn là dùng để hiến tế, còn ngươi, Tây Môn Ngọc… Ngươi chỉ là một tên đánh thuê được ta mời tới mà thôi.”
Hắn ta liếc nhìn đám người Lâm Dạ, cười nhạo nói: “Đợi ta lấy được kiếm ý, thì các ngươi đều sẽ chết ở chỗ này!”
“Ta sẽ nói với mọi người rằng các ngươi đều đã chết trong tay tà ma!”
Tây Môn Ngọc đè nén lửa giận trong lòng, nhìn Tân Vô Trần.
“Cần một linh sư để kích hoạt tế đàn, Vô Trần, ta biết ngươi là bị ca ca ép buộc, việc này ta không trách ngươi!”
“Nhưng ta muốn khuyên ngươi nên quay
đầu lại.”
Tần Vô Trần cúi đầu, buồn bã nói: “Tiểu Ngọc tỷ, thật xỉn lỗi… Ta phải tác thành cho ca I’
ca.
Tây Môn Ngọc mặt trầm như nước, cô thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nhìn Tần Vô Hám.
‘Tân Vô Hám, ngươi vì kiếm ý, lại muốn phóng thích tà ma ra, giết chết bạn tốt nhất của mình!”
“Giải phóng tà ma sẽ mang lại sự hỗn loạn cho thiên hạ, tội đáng muôn chết!”
Huyền khí dâng trào khắp cơ thể cô, nhắm thẳng về phía Tần Vô Hám mà tấn công.
“Gầm-”
“Gầm-”
Trong bóng tối xung quanh, bỗng sáng lên bởi những cặp mắt màu đỏ.
Yêu thú đã bị kỉnh động bây giờ đang tề tụ tới đây.
“Tây Môn cô nương, Tiền huynh và ta ngăn chặn yêu thú, cô hãy tự mình cẩn thận!”
Lâm Dạ chỉ có thể xoay người lại, tạm thời chống đỡ đám yêu thú.
Trong một thời gian, ba người bị tấn công
từ cả hai phía, trận chiến vô cùng khó khán.
Tần Vô Hám vung trường đao lên, bức lui Tây Môn Ngọc, thở hổn hển kêu lên: ‘Vô Trần, xong chưa?”
irTây Môn Ngọc là Khí Hải Cảnh Lục Trọng, ta ngăn không được lâu đâu!”
Tân Vô Trần cúi đầu, lo lắng nói: “Ca, không được, Lý Hóa cảnh giới quá thấp, dùng máu của mình hắn hiến tế còn chưa đủ!”
“Nếu muốn nhanh lên, chỉ có một biện pháp…”
“Biện pháp gì?”
Tần Vô Hám chỉ mới ở Khí Hải Cảnh Ngũ Trọng Sơ Kỳ, hai tay hắn đã bắt đầu run rẩy sau nhiều Lân chống trả lại Tây Môn Ngọc.
“Biện pháp đó là phải hiến tế thêm một người nữa!”
Tần Vô Trần đột nhiên ngẩng đau, trong mắt tràn ngập sát ý!
Lá bùa màu tím trong lòng bàn tay hắn ta ra đột nhiên phát sáng, hóa thành một lưỡi kiếm chém về phía Tân Vô Hám!
Soạt–
Máu tươi bắn ra, cổ họng Tần Vô Hám đã
bị xuyên thủng!
Trên mặt hắn ta tràn đầy nghi hoặc, ánh mắt nhìn chằm chằm Tân Vò Trần có chút thê lương.
“Vô Trần…”
Tây Môn Ngọc hoàn toàn choáng váng.
“Ngươi ngay cả ca ca ruột của mình mà cũng muốn giết sao?”
Tần Vô Trần không đáp lại, hắn ta dùng lá bùa trong tay biến cơ thể Tân Vô Hám thành vũng máu!
Ầm!
Huyết quang bay lên trời, chiếu sáng khu rừng tối tăm!
Tế đàn rung chuyển dữ dội mãi không dứt!
‘Tế đàn đã được kích hoạt! Cuối cùng nó đã được kích hoạt!1’
Tần Vô Trần điên cuồng cười to.
“Tân Vô Trần…”
Tây Môn Ngọc nghiến răng nghiến lợi, huyền khí trong cơ thể lại dâng trào, dùng hai quyền đấm về phía Tân Vô Trần.
Tân Vô Trần dùng ngón chân nhặt trường
đao của Tân Vô Hám lên, một đao chém xuống!
Kenq—