Lam Nguyệt chiến thần - Chương 15 Ai là Lâm Dạ công tử
Chương 15: Ai là Lâm Dạ công tử?
“Tiền ca, xin hãy chăm sóc Lâm Lâm giúp ta!”
Lâm Dạ tung cước bay đi, trực tiếp đối mặt với kỵ binh giáp đen.
“Lâm Dạ ta đây sẽ trực tiếp nghênh chiến với các ngươi!”
Thanh trường kiếm trong tay hắn rung lên, chỉa thẳng về phía Diệp Thanh Vân đứng phía sau kỵ binh.
Tiếng kiếm va chạm nhau vang lên!
“Muốn làm anh hùng sao?”
Diệp Thanh Vân lộ ra nụ cười tàn nhẫn: “Để ta tác thành gỉúp ngươi!”
“Nghe lệnh ta, giết chết tên nghịch tặc Lâm Dạ!”
Các kỵ binh giáp đen đều đồng loạt rút kiếm, sát khí ngập trời.
“Giết!”
Tiếng hét chấn động trời xanh, kỵ bỉnh vung kiếm liều chết xông đến!
Kỵ binh hiên ngàng tràn tớỉ bên đường, khiến dân chúng xung quanh đều lâm vào
hoảng sợ!
Kỵ bỉnh am hiểu nhất là tấn công, một khỉ đã lên tinh thần, ngay cả Khí Hải Cảnh cường giả cũng khó mà ngăn cản nổi.
Lâm Dạ cười lạnh.
Sáu tuổi hắn đã nhập ngũ, mười hai tuổi đã xung phong trấn thủ biên cương.
Điều mà hắn am hiểu nhất, chính là đối phó kỵ binh!
Trong mắt Lâm Lâm tràn ngập lo lắng, không kìm chế được hét lên: “Lâm Dạ ca
“Diệp Thanh Vân, mau dừng tay!”
Tiền Đa Kim tức giận trợn to hai mắt, lo lắng hét lên: “Đây là con đường chính trong vương đô, ngươi lại dám tự mình điều động kỵ bỉnh tàn sát, chẳng lẽ không sợ phạm vào pháp lệnh vương triều hay sao?”
“Pháp lệnh? Thật là ngây thơ!”
Như nghe được trò khôi hài, nét cười trên mặt Diệp Thanh Vân ngày càng trở nên điên cuồng: “Pháp lệnh cũng chỉ có thể quản được bọn dân đen thôi, hoàn toàn không có tác dụng gì với Diệp gia bọn ta!”
“Tại thành Thiên Dự này, Diệp Gia ta muốn giết người, ngay cả vương pháp cũng phải nhường bước!”
Vô cùng kiêu ngạo! Vô cùng độc tài!
Lục đại thế tộc ở thành Thiên Dự, nội tình đều lạ thường.
Ngay cả hoàng thất trong vương triều Quy Nguyệt, cũng không dám đắc tội!
“Đáng tiếc, thiếu niên này quả thật là thiên tài, nhưng hôm nay…”
“Ai da, sao lại dám trêu chọc tới Diệp gỉa cơ chứ?”
Mọi người đều lắc đầu thở dài.
“Lâm cô nương, không thể hành động thiếu suy nghĩ.”
Tiền Bảo Sơn ôm chặt lấy Lâm Lâm đang vùng vẫy, sau đó ra lệnh cho Tiền Đa Kim: “Lập tức trở về thương hội, mời Dương Cung Phụng ra tay!”
“Cũng chỉ có Dương Cung Phụng mới có thể đối phó được Diệp gia….”
Tiền Đa Kim nghiến răng nghiến lợi quay người lại, vừa định quay người lên ngựa.
“Vương pháp cũng phải nhượng bộ? Khẩu
khí của Diệp gia các ngươi cũng lớn thật đấy!”
Đúng lúc này một thanh âm vô cùng uy nghiêm đột nhiên vang lên!
Diệp Thanh Vân cau mày nhìn về nơi phát ra âm thanh
“Người không liên quan, xin hãy nhanh chóng rút lui!”
Một nhóm quan binh mặc áo bào thêu hoa văn hổ báo tách khỏi đám đông bước vào.
Người đứng đầu là một người đàn ông trung niên thấp người cường tráng.
Trên người mặc áo giáp tỉnh xảo, mặt đầy râu rỉa, không hề tức giận mà vẫn có uy quyền mạnh mẽ.
Sắc mặt Diệp Thanh Vân đột nhiên thay đổỉ, trầm giọng nói: “Áo giáp Trăm Điệp Khinh! Là người của Giám Vũ viện?”
Giám Vũ viện?
Trong lòng Lâm Dạ rung động: “Chẳng lẽ là người của Tây Môn Ngọc sao?”
Người đàn ông trung niên cường tráng ngẩng đầu liếc nhìn Diệp Thanh Vân, bình tĩnh nói: “Coi như ngươi có mắt nhìn! Ta là ty tra của Giám Vũ Viện…”
“Ngươi quả là một tên đại nghịch bất đạo!”
Âm thanh vang lên, như ngọn núi uy nghiêm ầm ầm đổ xuống!
Diệp Thanh Vân sắc mặt hơi thay đổi, hừ lạnh một tiếng: “Đạỉ nhân, không cần hù dọa ta!”
“Diệp gia ta cũng chỉ giết một tên cẩu tặc nho nhỏ mà thôi, làm sao có thể chọc giận Giám Vũ Viện được cơ chú?”
“Cấu tặc? Để ta xác nhận cho ngươi xem, rốt cuộc có phải cẩu tặc hay không!”
Người đàn ông trung niên hừ lạnh một tiếng, nhìn Lâm Dạ, cung kính hỏi: “Xin hỏi, ngài chính là Lâm Dạ công tử?”
Lâm Dạ gật đầu nói: “Tại hạ là Lâm Dạ, không biết tiền bối là?”
“Vậy đúng rồi, ta là Trương Đông, bát ty tra trong Giám Vũ Viện.”
Trương Đông cười lớn, cao giọng nói: “Ta phụng lệnh Tây Môn Đô Tông, đến đây nghênh đón khách quý của Giám Vũ viện, Lâm Dạ công tử!”
Tây Môn Đô Tông!
Quả nhiên là người Tây Môn Ngọc phái tới!
Ánh mắt Lâm Dạ hơi lóe lên.
“Khách quý? Rõ ràng hắn chỉ là một tên trộm!”
Sắc mặt Diệp Thanh Vân tái nhợt, âm thanh âm trầm đến tận cùng.
“Ty tra Trương, tên Lâm Dạ này đã đánh cắp tổ vật của Diệp gia ta….”
Ánh mắt sắc lẹm như kiếm của Trương nhìn thẳng về phía Lâm Dạ, thản nhiên nói: “Ta nói lại lần nữa, ta phụng mệnh Tây Môn Ngọc đến đây nghênh đón khách quý..”
Mắt ông đột nhiên trừng to lên, “Tránh ra!”
Một luồng năng lượng mạnh mẽ đột ngột bùng nổ, đánh bật hắc kỵ bỉnh ngay lập tức!
Mở đường cho Lâm Dạ!
Ánh mắt Diệp Thanh Vân tràn đầy hung tợn nhìn chằm chằm Lâm Dạ.
Để Lâm Dạ rời đi như vậy, thật sự không cam lòng!
“Diệp Thanh Vân, ngươi thật sự muốn ta động thủ sao?”
Trương Đông đột nhiên phi người bay lên, đáp xuống trên đỉnh đầu Giáp Lôi Hùng, ngăn cản tầm mắt của Diệp Thanh Vân.
Sát khĩ lạnh lẽo bao phủ bốn phía.
“Giám Vũ Viện tra án, kẻ nào dám phản kháng, giết không tha!”
Ông khẽ quát một tiếng, hơn chục vị ty tra phía sau rút trường đao bên hông ra, giằng co với hắc kỵ binh của Diệp gỉa.
Đột nhiên, kiếm cung đối đầu, huyền khí đối chọi!
“Trương ty tra hiểu lầm rồi.”
Thân hình Diệp Thanh Vân khẽ run lên, vội vàng nhìn đi chỗ khác.
Phía sau Giám Vũ Viện là Tây Môn gia, đệ tử vương tộc cũng phải nhượng bộ lui bỉnh.
Nhà họ Diệp dù có ngang ngược đến đâu cũng không thể công khai đối đầu với họ!
“Hôm nay, coi như ta nể mặt Giám Vũ Viện và Trương ty tra, mau rút lui!”
Diệp Thanh Vân lôi kéo dây cương, khống chế Ngân Giáp Lôi Hùng xoay người.
“Nhưng, hành vỉ phạm tội của Lâm Dạ, Diệp gia ta sẽ truy cứu đến cùng!”
Lâm Dạ lạnh lùng nói: “Bất cứ khi nào ngươi muốn!”
Diệp Thanh Vân hừ lạnh một tiếng, dẫn hắc kỵ binh binh thối lui như thủy triều.
Lâm Dạ đi đến trước mặt hai phụ tử Tiền Bảo Sơn: “Tiền huynh, đã tạ những ngày nay đã chiếu cố ta, hẹn ngày tái ngộ tại học phủ.”
Hắn gọi Lâm Lâm tới cùng mình nói lời từ biệt với hai người, sau đó cùng Trương Đông rời đi.
Trục đường chính của thành Thiên Dự rộng lớn, có thể chứa được khá nhiều xe ngựa
.đi song song nhau.
Những hàng quán trên phố lướt qua như nước chảy, cực kỳ náo nhiệt.
Khung cảnh thịnh vượng, khiến Lâm Lâm cứ tò mò hỏi han không ngừng.
Nửa giờ sau, khu vực xung quanh dần trở nên vắng vẻ, mọi người đi đến một con đường mòn.
“Giám Vũ viện, ở ngay phía trước!”
Trong lời nói của Trương Đông có chút kiêu ngạo, giơ tay chỉ về phía trước.
Một phủ đệ uy nghỉ với gạch tím và tường đen, cùng một tượng chim ưng hùng dũng dữ tợn đứng ngay phía trước.
Như ấn trong mình một thế trận nào đó.
“Con thú này…”
Trong lòng Lâm Dạ run lên, ánh mắt tối sầm: “Bức tường đen và ngói tím trên kia khắc trận pháp là gì?”
Dưới lớp gạch ốp tường, ánh sáng mờ mịt thỉnh thoảng lóe lên, lộ ra những đường nét dày đặc.
Ánh sáng vàng rực rỡ, vô cùng cường đại!
Lam Dạ không khỏi tán thưởng: “Quả nhiên là Giám Vũ viện, toàn bộ phủ đệ đều được trận pháp bảo hộ.1′
“Lâm công tử, mời đi bên này.”
Trương Đông hơi nghiêng người, mở ra con đường phía trước.
Từ xa, đã nhìn thấy trong đại sảnh một bóng người cao lớn, hơi ngẩng đầu lên, đưa lưng về phía mình.
Khinh Ngân Lượng giáp, đầu đã bạc trắng.
Nhưng, so với trước đây… .lại thiếu một chút hiên ngang, hơn vài phần trang nghiêm.
‘Tây Môn tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau roi.
Lâm Dạ mỉm cười ấm áp.
“Cuối cùng thì huynh cũng đã tới!”
Tây Môn Ngọc chậm rãi quay đầu lạỉ, sắc
mặt lạnh như băng không có nụ cười.
“Lâm Dạ! Sáu tuổi gia nhập Thanh Huyền Vệ Thành, nhập ngũ hơn mười năm, trinh chiến trăm trận! Chiến công vang dội, thậm chí có thể đổi lấy tư cách tiến tu vào học phủ!”
Cô hơi dừng một chút: “Bất quá, hiện tại ngươi chỉ là một tên tội phạm đang trốn chạy mà thôi!”
Đồng tử của Lâm Dạ đột nhiên co lại, theo bản năng nắm chặt lấy tay Lâm Lâm.
“Chạy trốn?”
Lâm Lâm kỉnh ngạc, nhỏ giọng hỏi: “Lâm Dạ ca ca, huynh thật sự là tên tội phạm đang chạy trốn sao?”
“Không phải, đừng nghe nàng nói lung tung.”
Lâm Dạ trả lời ngay lập tức, đầu óc đột nhiên quay cuồng.
Nếu Tây Môn Ngọc thật sự muốn đối phó hắn, trước đó không cần phải mời Trương Đông ra tay giải cứu.
Lâm Dạ bình tĩnh cười nói: “Nên nói gia tộc Tây Môn cường đại, hay là do Giám Vũ Viên quyền thế thần thông đây!”