Lam Nguyệt chiến thần - Chương 16 Tuyển ty tra
Chương 16: Tuyển ty tra
Tây Môn Ngọc bình tĩnh nói: “Quan giáo Giám Vũ Viện – Thiên Hạ võ giả, ta thân là thất phẩm ty tra, nếu ngay cả việc điều tra cỏn con này cũng không thể làm được, thì có thể làm được gì nữa đây.”
Lâm Dạ nói, “Vậy Tây Môn Ngọc cô nương hẳn phải biết rõ, hành vi phạm tội rồi chạy trốn của ta là giả, việc đã xảy ra ở Thanh Huyền Vệ.. ir
Tây Môn Ngọc nắm gỉữ một vị trí quan trọng trong Giám Vũ Viện, Tây Môn gia cùng Diệp gia xem như có thể đứng song song nhau trong sáu đại thế tộc ở thành Thiên Dự.
Đây là cơ hội để lật ngược bản án!
Con ngươi của Tây Môn Ngọc khẽ lóe lên, sau đó lại nhanh chóng chuyền hướng nói: “ơn cứu mạng ngày đó của Lâm công tử, Tây Môn Ngọc mãi khắc ghi trong tỉm….”
Lâm Diệp lập tức ý thức được Tây Môn Ngọc không muốn nhúng tay vào những chuyện đã xảy ra ở Thanh Huyền.
“Lâm Dạ! Mau ra đây cho ta!”
Đột nhiên, ngoài sân truyền đến một tiếng gầm như sấm!
“Diệp Thanh Vân!1′
Lâm Dạ cau mày: “Hắn sao dám tới đây?”
Diệp Thanh Vân đứng ở cửa, cầm một quyển trục, kiêu ngạo cười lạnh: “Lâm Dạ, ngươi phản quân phản quốc, định tội chém đầu!”
“Ta đã nhận được lệnh bắt giữ ngươi từ quân ngũ, ngươi còn không mau mau ra đây nhận tội!”
Tây Môn Ngọc lạnh lùng nói: “Diệp Thanh Vân, ngươi là đang tìm chết sao?!”
“Mau cút đi cho ta!1
“Trước mặt Giám Vũ Viện ta, lục bộ chưa có quyền lên tiếng đâu! Ngươi nghĩ có cái lệnh bắt người gì đây, đã nghĩ bản thân vô pháp vô thiên?”
Ánh mắt Tây Môn Ngọc sắc bén như dao.
Cả người Diệp Thanh Vân run lên, đáy mắt sinh ra sợ hãi.
Tuy rằng đều là sáu đại thế tộc, nhưng Tây Môn Ngọc trong Tây Môn gia lại là tồn tại vô cùng cường đại.
Tương đương với tộc trưởng.
Xét về địa vị, Diệp Thanh Vân làm sao có thể so sánh với cô?
“Tây Môn đại nhân, ngài đừng tức giận…”
Diệp Thanh Vân sợ hãi.
“Thanh Vân, ngươi đang nói nhảm cái gì đấy!”
Một người đàn ông trung niên cao gầy mặc áo dài, bất ngờ xuất hiện phía sau Diệp Thanh Vân một cách quỷ mị.
“Tộc Thúc! Ngài tới rồi!”
Sắc mặt Diệp Thanh Vân lập tức trở nên vui vẻ, thắt lưng lập tức đứng thẳng tấp.
Khó trách hắn ta dám kiêu ngạo như vậy, thì ra là có kẻ chống lưng!
Người đàn ông trung niên cao gầy liếc nhìn Lâm Dạ, cười lạnh: “Tây Môn đại nhân, tên tiểu tặc này là đào bỉnh của Thanh Huyền Vệ Thành, đã mang tội phản quốc, không thể dung thứ được nữa!”
“Việc này là chuyện của quân bộ ta, không cần Giám Vũ Viện xen vào!”
Trong lúc nói chuyện, huyền khí xung quanh ông ta ầm ầm bùng nổ.
“Kỵ bỉnh ngũ phẩm Diệp Nguyên Khôn, phụng mệnh tróc nã đào binh Lâm Dạ, mong Tây Môn đại nhân nhường đường!”
Tiếng quát cuồn cuộn như sấm, vang vọng đình viện.
Sắc mặt Lâm Dạ hơi thay đổi, hắn cảm giác được một cỗ lực lượng mạnh mẽ hướng về phía mặt mình.
Thần Hồn Đế Thiên cố thủ ở Hồn Phủ, phóng ra kim quang, chống cự áp lực.
Lâm Dạ chậm rãi ngẩng đầu, cười lạnh: “Phản quốc phản quân? Chụp cái mũ thật lớn lên đầu ta nha!”
“Chuyện xảy ra với Thanh Huyền Vệ Thành rõ ràng mưu đồ bất chính của Diệp gia các ngươi….”
“Câm miệng!”
Sắc mặt Diệp Nguyên Khôn thay đổi, sát ý đột nhiên nổi lên.
“Lâm Dạ, ngươi sắp chết rồi còn dám ăn nói hàm hồ, tạt nước ban vào người Diệp gia của ta?”
“Tộc thúc, chúng ta mau tới bắt tên cẩu tặc này đi! Nếu hắn không phục, cứ chém không tha!”
Diệp Thanh Vân tiến lên một bước, năng lượng dâng trào dữ dội, huyền khí như điện quang bành trướng khắp nơi.
“Lâm Dạ ca ca, cẩn thận!”
Sắc mặt Lâm Lâm đột nhiên thay đổi, sợ hãi hét lớn nhắc nhở.
“Muốn bắt được ta, phải xem bản lĩnh ngươi đến đâu đã!”
Lâm Dạ hừ lạnh một tiếng, bước về phía trước.
“Còn dám kháng lệnh?”
Diệp Nguyên Khôn lập tức nổi giận.
Ông ta còn chưa kịp ra tay, Tây Môn Ngọc đột nhiên hét lớn: “Lâm Dạ, là ty tra Giám Vũ viện ta vừa mới mời đến!”
“Bất kể có công hay có tội, võ viện của ta sẽ chịu trách nhiệm, lục bộ không có quyền can thiệp!”
Trương Đông bước nhanh về phía trước, lấy ra một lệnh bài đưa cho Lâm Dạ
Lâm Dạ cầm lấy nhìn xem, mặt trước của tấm thẻ vàng sậm có khắc một chữ lớn màu đỏ—
“Võ!”
Ánh mắt Lâm Dạ khẽ lóe lên, trong lòng thầm nghĩ: “Xem ra, Tây Môn Ngọc đã có chuẩn bị từ sớm!”
“Đây là báo đáp ân tình ngày đó!”
Sắc mặt Diệp Nguyên Khôn âm trầm như nước, lạnh lùng nói: “Lâm Dạ, không chỉ có tội phản quốc, mà còn có phạm phải trọng tội khác!”
“Đánh cắp bảo vật tổ tiên của nhà họ Diệp, hắn chính là kẻ thù không đội trời chung của Diệp gia ta!”
” Tây Môn tiểu thư thật sự muốn vì người này mà trở mặt với Diệp gia ta sao?”
Tây Môn Ngọc cười lạnh nói: “Diệp Nguyên Khôn, đừng uy hiếp ta!”
“Đừng nói hôm nay chỉ có ngươi đến đây, cho dù có là Diệp gia quân bộ đại tướng quân cũng vô dụng!”
Ánh mắt của cô sắc bén, cùng đối đầu với Diệp Nguyên Khôn, không hề chịu khoan nhượng!
“Tốt! Khá khen cho Giám Vũ viện!”
Diệp Nguyên Khôn tức giận, cuối cùng chỉ có thể xoay người rời đi: “Thanh Vân, đi thôi!”
Diệp Thanh Vân vẻ mặt không cam lòng, nói: “Tộc thúc, ta…”
“Đi!”
Diệp Nguyên Khôn sải bước rời đi, thanh âm kéo dà ỉ, tràn đầy sát ý: “Giám Vũ viện, cũng không bảo vệ hắn được lâu đâu!”
Diệp Thanh Vân oán hận liếc nhìn Lâm Dạ, phất tay áo rời đi.
Ánh mắt Tây Môn Ngọc đầy ẩn ý, khiến suy nghĩ của Lâm Dạ càng thêm quay cuồng.
Tây Môn gia đây là đang giúp ta?
Hay nói đúng hơn, là chuyện liên quan đến cuộc nổi loạn ở Thanh Huyền Vệ Thành?
Trên đường tới dây, Lâm Dạ cũng nhận ra rằng sự việc ở Thanh Huyền Vệ Thành không hề đơn giản như tưởng tượng.
“Ba ngày tới sẽ tiến hành khảo hạch nhập học ở Ngân Nguyệt học phủ.”
“Trong khoảng thời gian này, huynh sẽ ở lại Giám Vũ Viện, ta đã lo liệu mọi thứ xong xuôi cho huynh rồi!”
Tây Môn Ngọc lại dặn dò thêm một câu.
Lâm Dạ đồng ý, cầm lấy lệnh bài trong tay, hỏi: “Cái lệnh bài này—”
“Giám Vũ lệnh!”
Tây Môn Ngọc nói: “Từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ thay thế ta làm tuyển ty tra ở Giám Vũ
Viện.”
“Cái này quá quý giá rồi!”
Sắc mặt Lâm Dạ ngưng trọng lại, nghiêm nghị nói.
Giám Vũ viện, độc lập bên ngoài lục bộ, chức trách trọng đại.
Mặc dù chỉ là chức ty tra cơ bản nhất, nhưng nếu không phải lập được công lớn thì chắc chắn sẽ không có tư cách.
Ánh mắt Tây Môn Ngọc lóe lên, nói: “Huynh có thể trấn áp tà khí, đã đủ tư cách đảm nhận rồi.”
“Lệnh bài là để bảo đảm tính mạng của huynh trước khỉ tiến vào Ngân Nguyệt học phủ, đây là việc ta cùng Vương Hải Long trưởng lão thỏa thuận qua.”
Lâm Dạ gật đầu, cất lệnh bài đi, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lâm Lâm rời đì.
Tây Môn Ngọc nhìn hai người rời đi, vẻ mặt phức tạp.
“Trương ty tra, ông có nghĩ rằng với sức mạnh của Lâm Dạ, có thể trấn áp một phân thân ác quỷ có sức tối thượng ở Khí Hải Cảnh không?”
“Đô tổng, ngài đừng đùa nữa, hắn cũng chưa tới Khí Hải Cảnh nữa….”
Trương Đông lắc đầu nói.
Tây Môn Ngọc gật đầu, thần sắc ngưng trọng.
Lâm Dạ được an bài trong một sân nhỏ ở sâu bên trong Giám Vũ Viện.
Khoảng sân rộng rãi, thích hợp để tu luyện.
Đêm đó, trăng sao sáng chiếu khắp nơi.
Lâm Lâm đã ngủ rồi.
Lâm Dạ ngồi khoanh chân trong sân, trường kiếm đặt trên đầu gối, đôi mắt hơi nhắm lại.
Giữa những hơi thở, lôi đỉnh huyền khí trong cơ thề chuyển động, không ngừng lóe ra, còn có tiếng kiếm vang lên yếu ớt.
Hồi lâu, Lâm Dạ chậm rãi thở ra một hơi khí đục, mở mắt ra.
“Thế gia thành Thiên Dự nhiều vò số, thế lực rắc rối phức tạp, thiên tài vô vàng!”
“Mà tên Diệp Thanh Vân kia, đã là cao thủ Khí Hải Cảnh, có thể nghĩ tới, có lẽ có không ít cường giả đang tập luyện trong Ngân Nguyệt
học phủ đi?”
“Nếu ta muốn nổi bật, không thể lãng phí một giây phút nào!”
Hư Không Phù ẩn trong lòng bàn tay lóe lên, trong tay còn có thêm một cuốn sách.
“Kim Bằng Linh Vân Thuật chia làm ba tầng, tầng thứ nhất mô phỏng động tác của Kim Bằng Lỉnh Vân, tên là Lỉnh Vân Tung!”
‘Tâng thứ hai, cần phải lĩnh ngộ đại bằng lính vân chiêu pháp, khống chế gió lay mây, không ngừng tiến về phía trước… Gọi là Túng Phong Thuật!”
“Nếu như có thể đạt đến tầng thứ bá, đó chính là bí thuật!”
Đọc đến đây, Lâm Dạ không khỏi cảm thấy sợ hãi.