Lam Nguyệt chiến thần - Chương 20 Tây Môn đại nhân
Chương 20: Tây Môn đại nhân!
Lâm Dạ không hề tức giận mà chỉ mím cười,: “Chẳng lẽ Tân công tử muốn ra tay với ta ở đây sao?”
Tân Vô Úy cười lạnh: “Nếu ta ra tay với ngươi, thì có làm sao?”
Hắn ta đột nhiên tiến lên một bước, huyền khí gào thét xuất ra, áp sát về phía Lâm Dạ.
Sắc mặt Lâm Dạ hơi thay đổì.
Sức mạnh dồi dào này giáng xuống, không thể nào chống cự được!
Phủ tạng gầm vang, như muốn nổ tung!
Sắc mặt Hoàng ty tra nhiên thay đổi, nhanh chóng tiến lên phía trước, hét lên ngăn cản.
“Lâm công tử là tuyển ty tra của Giám Vu viện ta, cũng là khách quý của Tây Môn Ngọc….”
Lời còn chưa dứt, Tân vỏ úy đã ra tay!
Huyền khí như thác nước, mãnh liệt chảy ầm xuống!
Bum!
Sắc mặt ty tra Hoàng tái nhợt, bay ngược ra ngoài, ngã sõng soài trên đất, dĩ nhiên đã bị trọng thương!
“Lố bịch!”
Tân Vô ủy hết lần này đến lần khác cười lạnh, trong mắt hiện lên vẻ khỉnh miệt: “Mặc kệ hắn là ai, hôm nay nhất định phải đi cùng ta!”
Lời còn chưa dứt, hắn ta đã biến một tay thành móng vuốt, tóm lấy ngực Lâm Dạ.
Hai mắt Lâm Dạ lóe lên, hắn phát động huyền khí, chuẩn bị cùng Thiên Thần Hồn Đế câu thông, mạnh mẽ đánh bại kẻ địch.
“Dừng tay!”
Một bóng dáng vạm vỡ đột nhiên xuất hiện.
Một người đàn ông trung niên mặc y phục ty tra, đạp từng bước vào khoảng không, phía sau như lưu lại tàn ảnh, nháy mắt đã đi tới phía trước cửa viện.
Ông liếc nhìn xung, thấy Hoàng ty tra giãy dụa ngã xuống đất, lửa giận trong mắt càng thêm nồng đậm.
“Tân gia! Lá gan cũng thật lớn! Ngay cả người của Giám Vũ viện cũng dám động?”
Hán tử khôi ngô hừ lạnh một tiếng, bàn tay to lớn đột nhiên hạ xuống.
Khi bàn tay vung lên, không có huyền khí dao động, ngược lại có gió lcrní
Gió mạnh nổi lên, lập tức đẩy Tần Vô úy lùi lại vài bước.
“Vu Đại đô tống!”
Tân Vô ủy sắc mặt khó coi, giơ tay nói: “Ta là Tân Vô úy của Tân Gia, ta có một việc quan trọng cần xử lý, hy vọng Giám Vũ viện có thể….’
“Có thế cái rắm! Mau cút đi!”
Đôi mắt của người đàn ông vạm vỡ trợn lên đầy hung ác, tiếng quát như sấm rền vang.
“Dám ra tay với người của Giám Vũ viện, ta không đánh chết ngươi, là đã cho Tân gia mặt mũi lắm rồi!”
“Thằng nhãi con nhà ngươi, thật sự không nể mặt Vu Giang Hà ta!”
Khi nói chuyện, sát khí lạnh thấu xương lại lần nữa cuồn cuộn trào dâng!
“Đại đô tổng chớ tức giận, bây giờ ta lập tức rời đi ngay!”
Tân Vô Úy nhìn thật sâu vào Lâm Dạ đứng phía sau, trong mắt hiện lên sát ý, xoay người rời đi.
Nhưng Lâm Dạ biết, chuyện này sẽ không dề dàng như vậy kết thúc.
“Quả nhiên có vấn đề….”
Lâm Dạ nhìn bóng dáng rời đi của hắn ta, khẽ cau mày.
“Tiểu tử!”
Vu Giang Hà vung đại chưởng lên vai hắn.
“Vu đạì đô tổng.”
Lâm Dạ nhăn mặt đau đớn.
Vu Đại Đỏ Tổng không biết tu luyện công pháp gì, thần lực vô cùng phỉ phàm.
Chỉ bằng một đòn đánh, mặc dù hắn đang luyện tập Bất Hủ Lôi Đình Bí Quyết, thân thể cường tráng, nhưng cũng gần như tan vỡ.
“Tiếu tử ngươi là khách quý của Tây Môn đại nhân sao? Mới tới vài ngày đã gây rắc rối cho Giám Vũ viện ta?”
Vu Giang Hà không kiên nhẵn xua tay: “Quên đi, khách nhân của Tây Mồn đại nhân.. .. .vẩn nên nhanh chóng quay về đi.”
ông ấy bật người nhảy lên tường viện, biến mất trong bóng đêm.
Giám Vũ viện ngọa hổ tàng long, cao phủ nhiều vó số.
“Nội tình của Giám Vũ viện, quả nhiên phi phàm…
Hơn nữa huyện khiến Lâm Dạ khiếp sợ chính là, cách Vu Giang Hà gọi Tây Môn Ngọc
Tây Môn đại nhân!
“Đại Đô tổng, hẳn là cấp sáu, còn cao hơn Tây Một Ngọc một bậc, nhưng xét thái độ của Vu Giang Hà ”
“Thân phận của Tây Món Ngọc cùng với thế lực của Tây Môn gia, quả thật khá khác biệt so với nhận thức của ta!”
Lâm Dạ hít một hơi thật sau, xoay người trở lại tiểu viện.
Ngày hôm sau, Lâm Dạ cau mày ngồi xếp bằng trên giường.
Tru Thiên Kiếm Ý trong đầu lại run run không ngừng!
“Tân Vỏ Úy vần chưa bỏ cuộc, hắn đang
ở gần Giám Vũ viện!”
Lâm Dạ chậm rãi mờ mắt quay người nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Lâm Dạ ca ca, huynh thức chưa?”
Cánh cửa chậm rãi bị đấy ra, Lâm Lâm thò cái đầu nhỏ ra, tinh nghịch nhìn chằm chằm Lâm Dạ.
“Có chuyện gì sao?”
Lâm Dạ thu hồi tâm tư, cười khúc khích đứng lên.
“Tỷ tỷ đầu bạc kia lại tới tìm huynh, đang chờ trong phòng khách đó.”
Lâm Lâm chỉ vào phòng khách, nhỏ giọng nói: “Vị tỷ tỷ này nhìn rất dữ tợn, giống như đang tức giận vậy.”
Ánh mắt Lâm Dạ lóe lên, cười nói: “Biết rồỉ, ta lập tức đi xem.”
Hắn bước vào phòng khách, Tây Môn Ngọc mặc khinh giáp đang đứng đó chờ hắn.
Lâm Dạ chưa kịp mớ miệng, Tây Môn Ngọc đã trầm giọng hỏi: “Lâm công tử, đêm qua, Tân Vô úy tớỉ tìm huynh sao?”
Lâm Dạ gật đầu nói: “Chỉ là là việc vặt
thôi!”
“Việc vặt?”
Tây Môn Ngọc nhìn chằm chằm Lâm Dạ, trầm giọng nói: ‘Tân Võ úy tâm tư kín đáo, chưa làm chuyện gì khác thường bao giờ”
“Hôm nay, tất cả ty tra trong Giám Vũ viện ta đều phải mặc giáp mang đao, theo dõi Tân phủ!”
“Đây tuyệt đối không phải việc vặt!”
Lâm Dạ bình tĩnh nhìn cô, biết mình không thể giấu được Tây Môn Ngọc.
Hỏm qua ớ phố Tân Vương, Tây Món Ngọc đã sớm nghi hoặc.
“Lâm Dạ, về Huyết Uyên Lâm…”
Vẻ mặt Tây Môn Ngọc lạnh lùng nghiêm nghị: “Huynh còn giấu ta điều gì nữa?”
Ánh mắt Lâm Dạ lóe ra, thở sâu.
“Ngày đó, hai huynh đệ Tân Vô Trần triệu hoán tà ma ”
Ngoại trừ chuyện liên quan đến Lâm Lâm, Lâm Dạ gần như không giấu giếm điều gì, lặp lại chuyện ngày đó.
Sắc mặt Tây Môn Ngọc liên tục thay đổi, vẻ mặt càng ngày càng kinh ngạc.
“Từ từ… .Huynh nói, huynh được một
cây Tru Thiên Kiếm Ý sao?”
Lâm Dạ gật đầu, trịnh trọng nói: “Đúng vậy, chính là bới vì như vậy, ta mới có thể đánh bại tà ma, cứu người ra khỏi Huyết Uyên Lâm!”
Ánh mắt Tây Môn Ngọc lóe lên, dường như nghĩtới điều gì, hỏi: “Vậy Tân gia kìa đến tìm huynh, là vì Tru Thiên Kiếm Ý sao?”
Lâm Dạ nói: “Thiên Mệnh Kiếm Quyết của Tân gia, chính là Tru Thiên Kiếm Ý!”
“Khó trách Tân Vô Uy lại xúc động như vậy!”
Tây Môn Ngọc trầm tư.
Trong lòng Lâm Dạ bỗng nhiên run lên, lỏng mày bất giác hơi nhíu lại.
Tây Môn Ngọc cười: “Lâm Dạ, yên tâm, ta sẽ không giao huynh cho bọn họ đâu.”
“Nếu huynh đã nhận chức tuyển ty tra, Giám Vũ viện chắc chắn sẽ bảo vệ huynh!”
Lâm Dạ ôm quyền tạ ơn, thở phào nhẹ nhõm.
Tây Môn Ngọc nói: “Sáng mai Vương Hải Long trướng lão sẽ phái người tới đón huynh.”
“Trước đó, huynh vẳn nên ờ Giám Vũ
viện đi.”
Lâm Dạ lắc đầu, cười khổ nói: “Nếu nói như thế, khi ta rời khỏi Học phủ Ngân Nguyệt thì sẽ không được yên thân sao?”
“Cũng không nhất thiết phải như vậy.”
Tây Mỏn Ngọc mỉm cười chỉ về phía xa, chính là hướng thành Phương Đông.
“Học phủ Ngân Nguyệt cách thành Thiên Dự hàng chục dặm, là một tổ chức khép kín, được Từ Phủ Tông cùng nhiều trường lão khác quản lý…”
“Ngay cả Tần gia cũng không thế khiêu khích học phủ Ngân Nguyệt! Nhìn bề ngoài, huynh sẽ không gập quá nhiều phiền toái…”
“Còn bên trong, ta không thế nói. Dù sao đây là lãnh địa của Học phủ Ngân Nguyệt, Giám Vũ viện ta cũng không thể xen vào.”
Cô đột nhiên mím cười: “Nhưng mà, nếu huynh bằng lòng tới học phủ Long Võ của ta, ta có thể bảo hộ huynh an toàn!”
Đôi mắt Tông Môn Ngọc sáng lấp lánh, tràn đầy mong đợi.
Học phủ Long Võ luôn là sự lựa chọn tốt nhất cho các tướng lĩnh và vô cùng nối tiếng với thể chất cường tráng của các chiến bình.
Ý chí kiên cường! Vô cùng trung thành!
Nhưng những người đăng ký vào Long Võ học phủ chắc chắn sẽ phục vụ vương triều trong tương lai.
Cách đây vài tháng, Lâm Dạ đã chọn Long Võ học phủ để tiếp tục kỉếp sống quân lữ.
Tuy nhiên, thù lớn vần chưa trả….
“Học phủ Long Võ có quá nhiều quy củ, chuyện cá nhân của ta còn chưa giải quyết xong, chỉ sợ không được.”
Lâm Dạ quả quyết lắc đầu: “Tây Môn cô nương, về sau chuyện này không nên nhắc tới nữa thì tốt hơn.”
Tây Môn Ngọc đã đoán trước được điều này, chỉ thờ dài rồi quay người rời đi.
Đầu óc Lâm Dạ lại run lên, cơn đau xé rách ập đến như thủy triều.
“Là Tru Thiên Kiếm Ý!”
Lâm Dạ trở về phòng, cất lại tâm trạng, chìm vào não vực.
Ầm ầm!
Kiếm Ý tỏa sáng rực rỡ, giống như một chùm ánh sáng, xuyên qua não vực.