Lam Nguyệt chiến thần - Chương 22 Sao có thể là ngươi chứ
Chương 22: Sao có thể là ngươi chứ?
“Lần này, đúng là hai con yêu quái xuất hiện cùng một lúc!”
Lâm Dạ hơi kinh ngạc, lẩm bẩm suy nghĩ: ”Mổi lần sau khi chiến đấu thành công, yêu ma phải đối phó lại càng mạnh, hoặc là càng nhiều…”
“Thì ra là thế! Ý nghĩa tồn tại của Phạm Thiên Thần điện, chính là để ta thông qua chiến đấu mà tôi luyện chính mình!”
Lúc này, hai tên yêu ma đã đánh tớỉ!
Ác ma có cành bay lên không trung, vỗ đôi cánh lớn, khí thế kinh khủng mà rơi xuống.
Sơn ma thì cuồn cuộn mà tới, giầm nát mặt đất, cả ngòi thần điện như đang rung chuyến.
“Thanh Mâu Bạch Hổ, giết!”
Trong mắt Lâm Dạ bộc phát ý chí chiến đấu, cả người xông lên, trong nháy mắt có vô số tàn ảnh xuất hiện.
Kim Bằng Lăng Vân Quyết Đệ Nhất Trọng: Lăng Vân Túng!
Huyền khí cuồn cuộn, quyền kình nổ
đùng đoàng!
Một quyền đánh vào cổ dực ma cái cổ, huyền khí ầm vang bộc phát.
Dực ma nổ tan tành thành một đống tro bụi, ánh sáng linh hồn lóe lên, hóa thành sức mạnh lỉnh hồn thuần khiết chầy vào bên trong cơ thể Thanh Mâu Bạch Hổ.
Thanh Mâu Bạch Hổ ngửa đầu gầm lên, toàn thân bị ánh sáng bên trong xuyên qua, lao thẳng về phía trước trấn áp sơn ma.
Uy thế như núi!
Móng vuốt khổng lồ từng đợt từng đợt phá tan không trung, đột nhiên rơi xuống!
Sơn ma bị Thanh Mâu Bạch Hổ trấn áp, ánh sáng linh hồn lại đi vào cơ thể nó.
“Grừ —”
Thanh Mâu Bạch Hổ khoái chí vùng vẫy, vui sướng vô cùng.
Nó lại mạnh lên rồi!
Lâm Dạ thờ hổn hển chửi thề:” Hỏm nay tiêu hao nhiều huyền khí quá, không thể khiêu chiến nữa rồi, để hôm khác tới vậy!”
Thanh Mâu Bạch Hổ gầm nhẹ một tỉêhg, lưu luyến không muốn rời đi.
Lâm Dạ rời khỏi điện chư thần, trở lại tiếu viện của Giám Vũ viện.
Sáng sớm hôm sau, ánh bình minh vừa ló rạng.
“Lâm công tử, Vương trưởng lão phái người tới đón ngài ạ.”
Nghe thấy tiếng gọi của Trương Đông, Lâm Dạ dẫn theo Lâm Lâm ra ngoài viện tử.
Ngoài viện, hai con yêu thú to lớn giống như rùa và cá sấu đang kéo một chiếc xe sang trọng.
Lâm Lâm cười nói: “Lâm Dạ ca ca, con rùa đen này nhìn xấu quái”
“Đây chắc không phải rùa đen đâu, mà chính là Nham Giáp Địa Long Quy.”
Lâm Dạ giải thích: “Nham Giáp Địa Long Quy, thực lực thậm chí có thể đạt tới Khí Hải Cảnh trờ lên, là yêu thú vô cùng mạnh.”
Trương Đông khẽ vuốt cằm:” Lâm công tử, Tây Môn đại nhân bảo tôi chuyển lời cho ngài một tiếng, cò ấy còn có việc, xin phép không tiền ạ.”
Lâm Dạ khẽ gật đầu, quay người dằn
Lâm Lâm lẻn xe, hướng thẳng về đông.
Phía đông thành Thiên Dự, có một dãỵ núi uốn lượn, nghe đồn là nơi chôn thân của cự long, ẩn giấu linh mạch của trời đất, cho nên mới gọi là dãy núi Đằng Long.
Phía xa xa của đỉnh núi có mây mù quấn quanh, như thể thấy được đại điện liên miên chập trùng, khí thế uy nghiêm.
“Phía trước chính là học phủ Ngân Nguyệt rồi…1’
Lâm Dạ thò đầu ra, ngóng nhìn ngọn núi cao nguy nga phía trước.
Sơn môn phía trước núi được làm bằng đá pha lê trắng, trên đó điêu khắc những con thú kì lạ, phía sau núi là một quảng trường khống lồ.
Trén quảng trường người người đồng đúc.
Những người kia đều là những tân học tử tham gia khảo hạch.
Trong đám người này, có mấy tên thanh niên người mặc hoa phục khá bắt mắt, mọi người xung quanh đều nhượng bộ dè chừng..
“Chu huynh, huynh đến trề rồi!”
“Đâu có đâu có, Nguyệt Lang Vương mới thuần phục, quả thật là không nghe lời quản giáo gì cả, nếu không thì sao mà tới trễ được chứ?”
“Vẩn là Hoàng huynh thể diện lớn, có thể xuất ra hai con Xích Huyết Long Mã! Nghe nói loại yêu thú này, ba ngày không ăn, cũng có thể phi ngàn dặm một cách cực nhanh đáng gìá ngàn vàng đó!”
Thanh niên họ Hoàng lộ một nụ cười đắc ý trên mặt, nhẹ nhàng khua tay : “Chỉ là hai con Xích Huyết Long Mã cỏn con, chẳng qua chỉ là đồ chơi thôi mà.”
Những người ngưỡng mộ còn lại, thì càng nịnh hót đủ kiểu.
“Tránh ra!”
Một tiếng hét ngang ngược truyền đến.
Mọì người nghe thấy vậy liền quay đầu nhìn lại, một con gấu chiến màu bạc, ngang nhiên bước vào sơn môn.
Mối một bước đi, âm thanh chấn động tứ phương.
Ngồi trên lưng gấu chiến màu bạc, là một thanh niên mặc áo dài trắng mặt mũi
tràn đầy sự ngạo mạn.
■’Ngân Giáp Lôi Hùng!”
“Diệp nhị thiếu gia! Là Diệp nhị thiếu gia tới đó…”
Mọi người tạm thời không quan tâm đến thanh niên họ Hoàng nữa, mà chạy đến nịnh nọt người phía trước.
Diệp Thanh Vân xoay người nhảy xuống gấu chiến, cười to nói: “Chư vị huynh đài, ta đến muộn một bước rồi.”
“Ngân Giáp Lôi Hùng này của ta tính khí nóng nảy, gặp phải yêu thú khiêu khích, thì khó tránh khỏi một phen chỉêh đấu.”
“Diệp còng tử, vậy kết quả ra sao vậy?”
Diệp Thanh Vân hơì nhíu mày, ngạo nghễ nói: “Một con hố Khí Hải cảnh Nhị Trọng thôi, đương nhiên là bị Ngân Giáp xé thành trám mảnh rồi!”
Lúc này, thanh niên họ Hoàng thanh cũng có vé nịnh nọt, vộì vàng nói: “Diệp cồng tử, Ngân Giáp Lôi Hùng này cúa huynh vô cùng dũng mãnh luôn á!”
“Cả cái học phủ Ngân Nguyệt này, trong các tân sinh, chắc chắn là không ai có thế đọ lại huynh!”
Vừa dứt lời, thì lại nghe thấy tiếng tung hô truyền đến từ trong đám người!
“Mau nhìn kìa! Là Nham Giáp Địa Long Quy đấy!”
•’Cái gì cơ? !”
Sắc mặt của mọi người kinh ngạc, thi nhau quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy hai con Nham Giáp Địa Long Quy, phun ra lửa, gằn giọng gào thét, bước tới chỗ đám người kia.
Những nơi nó đi qua, mặt đất ngưng tụ tinh thạch màu vàng nhạt, trong suốt sáng chóỉ.
Trong khi mọi người cuống quít rút lui, thì họ cũng vô cùng kinh ngạc.
“Từ lâu đã nghe nói, Nham Giáp Địa Long Quy, có nãng lực chạm chằn xuống đất rồi ngưng tụ thành tinh thạch, hôm nay mới được nhìn thây, quả nhiên là danh bất hư truyền!”
“Đâu chỉ có vậy! Đến cả một con Nham Giáp Địa Long Quy này, giá trị vạn kim, có tiền cũng chẳng mua được ấy chứ!”
Diệp Thanh Vân nhíu mày, trầm giọng nói: “Nơi này là nơi chỉ có trưởng lão của học
phủ mới có thế có thú cưỡi… Chẳng lẽ đây là vị trưởng lão nào đó trở về từ bên ngoài sao?
“Có thế là trướng lão coi thi.”
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn vui vẻ, lập tức muốn lên trước đế chào đón.
Dưới sự mong chờ của hàng vạn người, xa phu chậm rãi vén màn xe, một cỏ nhóc đáng yêu xinh xắn nhảy xuống, tò mò dò xét bốn phía.
Tiếp đó, là một thiếu niên khí chất phi phàm mặc áo dài cố phục màu trắng bước xuống.
“Không phải trưởng lẵo sao?”
Nụ cười trên môi Diệp Thanh Vân liền biến mất, đồng tử bồng nhiên co vào.
“Lâm Dạ! Sao lại là ngươi!”
Sau khi Diệp Thanh Vân bất ngờ, thì lạì càng nghi hoặc, giọng nói lạnh lùng chất vấn: “Tên họ Lâm kia, đáy Nham Giáp Địa Long Quy mà trường lão thường dùng, ngươi lấy đâu ra tư cách đế cưỡi nó?”
Trong lòng mọi người cũng tràn đầy nghi ngờ, ghé tai nhau bàn tán.
“Lại là Tây Môn Ngọc giở trò à?”
“Ngươi dựa vào Tây Môn gia đế có được chỗ đứng, tới đây muốn phô trương sự uy phong, thì có tài đức gì chứ? ”
Diệp Thanh Vân lạnh lùng cười một tiếng, quay người hướng về phía mọi người giải thích.
“Tên tiếu tử tên Lâm Dạ này, chẳng qua chỉ là một tên nhà quê thôi! Hắn dựa vào thế lực của Tây Mỏn gia, đi cửa sau thì mới có thế vào được học phủ!”
“Nếu không, hắn đến tư cách sát hạch cũng không có đâu!”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều tỏ ra vẻ khinh bỉ, thi nhau nói nhũng lời ác ý.
“Học phủ Ngân Nguyệt trước giờ luôn công chính nghiêm minh, ta nhất định phải báo cáo cho trướng lão, để nghiêm khắc trừng trị hắn!”
“Đúng! Một tên nhà quê có thế trèo cao dựa vào Tây Môn gia, không biết đằng sau có làm những việc gì vô liêm sỉ không!”
“Các ngươi —”
Lâm Lâm tức giận đến nồi đỏ cả mặt, chu mòi chu mỏ nói: “Lâm Dạ ca ca không
phải là loại người mà các ngươi nói đâu, huynh ấy…”
“Lâm Lâm, không cần phải nói.”
Lâm Dạ khua tay ra hiệu: “Ké ngu dốt mới thích cạnh tranh háo thắng, ganh đua so sánh với những vật vỏ dụng này.”
“Sát hạch là dựa vào thiên phú, muội chờ đấy rồi xem biểu hiện trong phần sát hạch của ta, nhất định sẽ áp đảo lũ rác rưởi này!”
Câu nói này, nhắm trúng sự tức sự giận dữ của đám con cháu thế gia kia!
Nếu không phải trong học phủ Ngân Nguyệt không cho thách đấu riêng, thì mọi người liền muốn xông lên cấu xé Lâm Dạ rồi!
Diệp Thanh Vân tức quá liền gượng cười: “Lâm Dạ, cái tên dân đen như ngươi, mà cũng dám nói đến chuyện thiên phú với bọn ta sao? Ngươi lấy đâu ra động lực vậy?”
“Bớt nói lại, nếu ngươi thật sự có lòng tin, chúng ta đánh cược một phen đi!”
Lâm Dạ hơi hơi nghiêng đầu, cười nói: “Đánh cược gì?”
“Nếu ngươi có thể thuận lợi thông qua sát hạch, vào được học phủ, ta sẽ dập đầu xin
lồi ngươi ờ trước mặt tất cả tân sinhí Nếu ngươi thua, hừ —”
”Vậy thì quỳ xuống, học tiếng chó sủa, làm chó giữ nhà cho tai!”
Mọi người ồn ào cười to, tràn ngập sự chế giễu.
Lâm Dạ chẳng qua chỉ là Huyền Nguyên Cảnh võ giả, mà Diệp Thanh Vân sớm đã đặt chân đến Khí Hải cảnh, từ lâu đã được nhận định là một nhân vật thiên tài.