Lam Nguyệt chiến thần - Chương 23 Cường quyền tại thượng
Chương 23: Cường quyền tại thượng
“Trận cược này, ta đồng ý!”
Lâm Dạ lạnh nhạt nóì: “Diệp Thanh Vân, đến lúc đó thua thì phải nhận, đừng có trốn tránh..’’
“Diệp công tử sẽ thua á?”
Đám con cháu thế gìa kia nổi giận, gào lên một tỉêhg.
“Diệp huynh, đợi lúc nữa huynh nhất định phải giáo huấn cho tên nhà quê này một trận mới được, để hắn hiểu ra, thực lực của thiên tài thành Thiên Dự chúng ta!
“Diệp công tử chi cần một đầu ngón tay, là có thể hạ gục được tên họ Lâm kia rồi!”
“Lâm Dạ, ngươi nghe thấy chưa?”
Diệp Thanh Vân tỏ vẻ kiêu căng, nheo mắt nói: “Ngươi cứ đợỉ đó cái tên nhà quê!”
“Không có có danh sư chỉ điếm, lại không có công pháp tu luyện thượng thừa, dựa vào cái gì mà đấu với ta chú?”
“Ngươi thua chắc rồi!”
Xa phu hướng về phía Lâm Dạ chắp tay hành lề, thấp giọng nói: “Vương Hải Long trướng lão còn đang chờ ngài, ngài nên đến
đại điện một chuyến chứ ạ?”
Lâm Dạ khẽ cười nóỉ: “Được.”
Tâm công tử mời.”
Một người khẽ chắp tay, dẩn hai người Lâm Dạ tiến về phía trước, bước vào một tòa cung điện đồ sộ phía trước.
Tòa cung điện kia được xây bằng đá cẩm thạch trắng, khí thế trang nghiêm, tấm đá trước cửa điện khắc ba chữ rất to: điện Cung Nguyệt.
“Lâm công tử, điện Cung Nguyệt này là nơi nghị sự của trướng lão, Vương trưởng lão đang ở bên trong ạ.”
Xa phu cung kính xoay người mời:” Lâm công tử, mời vào.”
“Cảm ơn vì đã dẫn đường.”
Lâm Dạ chắp tay nóỉ tạ, mang theo Lâm Lâm thập, bước vào bên trong đại điện.
Trong điện khí thế trang nghiêm, bốn phía xếp một hàng ghế dài, trên đó có mười mấy vị Ngân Nguyệt mặc áo dài trắng đang ngồi trên đó, sắc mặt nghiêm túc, khí thế nghiêm nghị.
Một sự áp lực vô hình, đột nhiên đè nặng
lên người Lâm Dạ.
Tâm Dạ bái kiến các vị tiền bối.”
Lâm Dạ giương mắt nhìn qua mọi người một lượt, thầm nghĩ trong lòng: “Không hổ là các trường lão của học phủ Ngân Nguyệt thực lực cúa những người này chắc phải trên Khí Hải Cảnh mất, còn có mấy vị thực lực còn mạnh hơn cả Vương Hải Long…”
Lâm Lâm thì rụt rè trốn sau lưng hắn, lặng lẽ dò xét mọi người.
Trong số những người ngồi đó, Vương Hải Long khẽ vung ống tay áo, giới thiệu: “Đây chính là thiếu niên thiên tài mà ta tìm đến, Lâm Dạ.”
Ánh mắt của chư vị trưởng lão áo trắng đều khác nhau, lặng lẽ dò xét người thiếu niên dưới điện.
Vương Hải Long đứng dậy, đưa tay giới thiệu vị trưởng lão vạm vỡ ớ vị trí đầu tiên.
“Lâm Dạ, vị này là đại trường lão cấp cao nhất bén ngoài phủ chúng ta, Ngô Thiên trướng lão.”
Ngô Thiên dù râu tóc bạc trắng, nhưng khí thế cực mạnh, ẩn trong khí tức bình thường của ỏng ta là một sự uy nghiêm rúng
động người khác.
Người này cực kì mạnh, thực lực cách xa Vương Hải Long!
“Tham kiến Ngô Thiên trường lão.”
Lâm Dạ chắp tay kính lề.
Ngô Thiên vuốt râu cười nói: “Không hổ là nhân tài mà Hải Long xem trọng, tuổi còn trẻ mà đã trầm ốn như vậy, đúng là một viên ngọc thô mà.
Lâm Dạ, sau này ngươi bước vào học phủ Ngân Nguyệt, phải nổ lực thăng tiến đó.”
Sau đó ỏng ta vung tay áo, một luồng ánh sáng màu lam xoay quanh, rơi xuống trước mặt Lâm Dạ.
Đó là một lệnh bài được điêu khắc từ khối ngọc thạch màu xanh.
Mặt chính có khắc bốn chữ to đùng “học phủ Ngân Nguyệt”, mặt sau là mấy chữ “Ngoại phủ trưởng lão lệnh”.
“Lâm Dạ, sau này nếu ngươi có chuyện gì, có thể dùng lệnh bài này, đến trước điện Cung Nguyệt tìm ta.”
Sắc mặt các vị trướng lão bổng biến sắc, nhỏ giọng bàn tán.
“Ngô Thiên đại trưởng lão đẫ quyết định, muốn đế hắn đi sao?”
“Tên này thực lực bình thường, thực sự có thể hoàn thành được ý nguyện to lớn của chúng ta sao?”
Trong mỗi câu nói, dường như có ẩn tình gì đó.
Ánh mắt Lâm Dạ lóe lên, âm thầm suy nghĩ.
Khi ờ thành Vạn Diệp, Vương Hải Long có có một sự ưu ái dành cho hắn.
Học phủ Ngân Nguyệt không thiếu người có tài năng thiên phú dị bấm, nhưng nếu chỉ vì thiên phú, thì không hợp với lẽ thường.
Hôm nay nghe được nhũng lời này, trong lòng của hắn càng chắc chắn, Ngô Thiên và Vương Hải Long nhất định là có chuyện quan trọng muốn nhờ hắn.
Việc này không thể tùy tiện đồng ý được!
Hai tay Lâm Dạ cầm lệnh bàì lên, nói: “Ngô trưởng lão, lần đầu gặp nhau, đệ tử không thể nhận lệnh bài này ạ.”
Nụ CƯỜỈ của Ngô Thiên liền biến mất, nhíu mày hỏi Vương Hải Long: “Hải Long, ngươi chưa có nói rõ với hắn à?”
Có chút sai sót, đại trướng lão chờ một
lát ạ.”
Sắc mặt Vương Hải Long cứng đờ, lập tức quay đầu nói nhỏ: “Lâm Dạ, còn nhớ ta từng nói với ngươi, ta cần một người, làm một việc cho ngoại phủ chúng ta.”
“Ngươi, chính là người mà ta và đại trường lão chọn trúng!”
“Rốt cuộc là chuyện gì vậy, mời Vương trướng lão chỉ rõ.”
Lâm Dạ không hề bi lay động, tay cầm lệnh bài vẫn chưa thu về.
“Việc này khá phức tạp, liên quan đến chính sách của học phủ, ta không thể nói kỹ càng với ngươi được… Ngươi chí cần biết, ngươi không phải đại diện cho một mình ngươi!”
“Nếu như ngươi không nhận lệnh bài này, sẽ mất đi tư cách vào phủ!”
“Chỉ cần ngươi nhận, bất kể ngươi xảy ra chuyện gì, thì các vị trường lão ngoại phủ đều sẽ giúp ngươi.”
“Hơn nữa, ngươi đắc tội hai nhà Diệp, Tân, đã bị cuốn vào trong cuộc tranh đấu đó thì khó mà thoát thân được.!”
Sáu đại gia tộc Thành Thiên Dự, thì ít nhất đã dây dưa đến hai nhà rồi.
Trong lòng Lâm Dạ càng suy tư hơn.
Không đợi hắn từ chối nữa, Ngô Thiên trường lão khua tay nói: “Phát huy cho tốt vào, trong kì sát hạch nhất định phải ở ba vị trí đầu!”
“Nếu ngươi không đạt được, thì ở lại học phủ này cũng không có tác dụng gì hết”
Cường quyền áp bức, không thể không tiếp nhận.
“Cảm ơn các vị trưởng lão đã chỉ đằn!”
Lâm Dạ nắm chặt tay hình nắm đấm rồi chậm rãi thả ra, cúi đầu về phía các vị trưởng lão, fôi quay ngươi ra khỏi đại điện.
Hai người vừa đì ra khỏi đại điện, Lâm Lâm bất mãn: “Lâm Dạ ca ca, những lẵo già kia không phải người tốt lành gì, bọn họ đang ức hiếp huynh đấy.!”
“Tại sao huynh lại đồng ý với bọn họ?”
Lâm Dạ bất đắc dĩ cười: “Những lão già đó là những người có quyền lực tối cao ớ bên ngoài học phủ Ngân Nguyệt!”
Nếu ta không đồng ý, sợ là đến cả sát
hạch cũng không thế nào tham gia được.”
“Nhưng, ta cũng sẽ không để cho bọn chúng coỉ ta như một vũ khí để dùng đâu!”
“Đám lão già kia, nếu muốn bảo ta làm việc, thì ta xảy ra chuyện gì, cũng phải khiến bọn họ đau đầu thôi[!”
Chuyện mà Vương Hải Long nhắc đến, chỉ e là không đơn giản như vậy đâu.
“Như vậy…”
Lâm Lâm cái hiếu cái không, nhẹ nhàng gật đầu.
Lúc này, Lâm Dạ đã ý thức được một cách sâu sắc, không có thực lực, thì sẽ bị áp bức!
Cho dù là học phủ Ngân Nguyệt, cũng vậy!
Hắn bình tĩnh lại, trờ về dọc quảng trường, dặn dò: “Lâm Lâm, muội đợi ta ờ đây, đừng đi lung tung nhé.”
“Đợi sát hạch xong ta sẽ đến đón muội.”
“ừm, Lâm Dạ ca ca yên tâm đi đi.”
Lâm Lâm ngoan ngoãn đồng ý, Lâm Dạ quay ngườỉ trở về quảng trường.
Lúc này, trên quảng trường mọi người đã
yên tĩnh, đến cả đám công tử bột cũng không dám ồn ào.
Trước đám người đó, có một thanh niên mặc hắc bào, sắc mặt nghiêm nghị đứng ở đó.
Phía sau hắn truyền đến một tiếng chuồng trầm lặng.
Chiếc chuông cổ vang lên chín tiếng, vang vọng trầm tĩnh!
Thanh niên mặc hắc bào kia lập tức cao gỉọng nói: “Thời gian báo danh đã đến, người chưa tới, tất cả sẽ bị hủy tư cách!”
Những người trong đó bổng nháo nhác hết lẻn, không ít người ngó nghiêng nhìn bốn phía, tìm kiếm bạn bè.
Hai mắt Diệp Thanh Vân sáng lên, quay đầu hỏi: “Lâm Dạ trở về chưa?”
Người bên cạnh hắn cũng nhìn xung quanh một lượt, vui vẻ nói: “Diệp nhị thiếu gia, Tên họ Lâm này không biết đi đâu mà giờ vẫn chưa về!”
“Tên ranh này đúng là ngu ngốc, thế mà lại tự cắt đoạn tiền đồ! Hắn sắp bị xóa tên rồi!”
Diệp Thanh Vân lạnh lùng cười một
tiếng, giơ tay cao giọng quát: “Liều chấp sự, có người tên là Lâm Dạ còn chưa tới!”
Lâm Dạ nghe tiếng, quay đầu nhìn về phía Diệp Thanh Vân bằng ánh mẳt lạnh lùng.
“Thật sao?”
Thanh niên mặc hắc bào ngẩng đầu nhìn khắp bốn phía, quát: “Thí sinh Lâm Dạ có ờ đây không?”
Không ai trả lời.
Thanh niên mặc hắc bào lông mày nhíu chặt lại: ” Đúng là không coi kỉ luật ra gì, thí sinh tham gia sát hạch tên Lâm Dạ, tư cách…”
Lời còn chưa dứt, đã nghe thấy tiếng quát phía sau mọi người.
“Diệp Thanh Vân, mắt mù thì đừng nói lung tung!”
Lâm Dạ khẽ cười lạnh, bộ áo bào trắng phiêu đẫng, ngấng đầu mà bước đi tới.
Sắc mặt Diệp Thanh Vân lộ vẻ giận dữ: “Dù đến rồi, thì cũng là đến trễ!”
“Liều chấp SƯ, người này đến đại sát hạch cũng dám đến trễ, căn bản không coi sự tòn nghiêm của học phủ Ngân Nguyệt ra gì, theo lí thì nên xóa tên đi!”