Lam Nguyệt chiến thần - Chương 24 Sát hạch bắt đầu, con đường anh hùng
Chương 24: Sát hạch bắt đầu, con đường anh hùng!
Liêu chấp sự lạnh lùng nhìn về phía Lâm Dạ, hỏỉ: “Sao ngươi đến trễ vậy?”
“Hồi bẩm Lỉễu chấp sự, ta đã đến đây từ sớm rồi, nhung Vương trưởng lão của điện Cung Nguyệt có chuyện muốn tìm ta, nên mới đến muộn một chút.”
Lâm Dạ chắp tay giải thích, không kiêu ngạo không tựti.
Diệp Thanh Vân khinh thường cười nóỉ: “Tên họ Lâm kia, một học tử ngoại phú như ngươi thì thòi đi, vị trưởng lão nào có thể tìm ngươi chú?”
“Cái cớ này của ngươi thật là vớ vẩn, đến cả nói dối cũng không biết!”
Mọi người cười nhẹ, tràn đầy ý châm chọc.
“Điện Cung Nguyệt sao?”
Trong mắt Liễu chấp sự tràn ngập sự nghi ngờ, lớn giọng quát: “Lâm Dạ, ngươi có thể nghĩ kĩ lại rồi hẵng nói đi!”
“Nếu ngươi dám nói láo, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi, và xóa tên ngươi ngay
tại chỗ!”
“Liều chấp sự, tất nhiên là hắn đang nói láo rồi, bây gìờ xóa tên hắn ngay đi!”
Ánh mắt Diệp Thanh Vân hung ác, nụ cười lại càng lạnh lùng.
“Xoá tên hay không, cũng không phải ngươi nói là được đâu!”
Lâm Dạ lạnh nhạt cười nói: “Liễu chấp sự, việc này ta có chứng cứ!”
“Chứng cứ á?”
Diệp Thanh Vân hướng sang người bên cạnh cười nóỉ: “Tiếu tử này đúng là mạnh miệng thật, chưa thấy quan tài chưa rơi lệ mà!”
“Tiểu tử này đúng là mạnh miệng, đợi chút nữa hắn có cái hay để xem rồỉ!”
“Cho hắn thời gian một ngày, hắn cũng không thế tìm được một vị trưởng lão ngoại phủ đâu!”
Đám con cháu gia thế kia không kiêng nể gì cả, chỉ vào Lâm Dạ cười to tỏ vẻ châm chọc.
Lông mày Liễu chấp sự cũng nhíu chặt lại, thúc giục nóỉ: “Lâm Dạ, ngươi nói có
chứng cứ, vậy thì mang lên đây để ta xem xem.”
Lâm Dạ đì đến phía trước Liều chấp sự, từ trong ngực móc ra một tấm lệnh bài rooìd đưa ra.
Liều chấp sự vươn tay, muốn lấy lệnh bài, nhưng sau khì hắn ta nhìn rõ, đồng tử bỗng nhiên co vào.
“Ngoại phủ trưởng lão lệnh á? í”
Cánh tay hắn khẽ run, cuống quít rút về.
Đây chính là “Ngoại phủ trướng lão lệnh”, đại diện cho sự uy quyền cao nhất của các vị trường lão ngoài phủ!
Hắn ta, không dám lấy!
“Thế nào, Liều chấp sự ngươi không xem sao?”
Lâm Dạ híp mắt khẽ cười: “Không lấy kiếm tra xem, thì sao mà biết là thật hay giả được? Nói không chừng, ta lại đang lừa ngươi đó…”
Sắc mặt Liều chấp sự khó coi, vội vàng lắc đầu: “Lâm Dạ, ta biết lời ngươi nói là thật, không cần kiếm tra lại đâu!”
“Ngoại phủ trưởng lão lệnh này ngươi
hãy cất cho kỹ, không được tùy tiện để lộ ra ngoài…”
Ánh mắt hắn ta lóe lên, hạ giọng nói: “Dù sao ngươi cũng là tân học tử, không cần quá căng thẳng, hiểu chưa?”
Trong lời nói này, có ý dặn dờ, nhung cũng có cảm giác sợ sệt.
“Đa tạ Liều chấp sự đã chỉ điểm.”
Lâm Dạ mỉm cười, chắp tay hỏi: “Vậy chuyện sát hạch thì sao?”
Sắc mặ Liều chấp sự nghiêm túc ngay lập tức, cất cao giọng nói: “Đã xác thực nguyên nhân xảy ra chuyện của Lâm Dạ, không tính đến trê!”
Vừa nói xong, tiếng cười của mọi người bỗng im bặt.
Nụ cười trên khuôn mặt của Diệp Thanh Vân cũng đơ ra: “Chuyện này sao có thế chứ?”
“Liều chấp sự, có nhầm lẩn gì đó hay không, tên họ Lâm này, rõ ràng là…”
“Diệp Thanh Vân, im miệng cho ta!”
sẳc mặt Liều chấp sự không cảm xúc, lạnh lùng giọng nói: “Ngươi còn dám nói thêm một câu nữa, ta sẽ hủy bỏ tư cách sát
hạch của ngươi!”
Trong mắt Diệp Thanh Vân tràn đầy sự bất ngờ, nhưng cũng không dám nhiều lời.
ìm lặng!”
Liều chấp sự lớn giọng nói: ”Ta là chấp sự ngoại phủ, Liều Thành Âm!”
“Lần sát hạch này, do ta phụ trách đưa các ngươi tham gia sát hạch.”
“Các ngươi tham gia sát hạch với ta, không được va chạm gây sự, nghe rõ chưa?”
“Rõ!”
Mọi người lớn giọng đáp lại một cách cao giọng.
“Tất cả đi theo ta!”
Liều Thành Ấm hài lòng gật đầu, vung tay áo quay người, đi về phía xa xa.
Mọi người đi theo hắn ta đì qua quảng trường, đi vào đường núi, leo lên một ngọn núi cao khác.
Ban đầu cây cối hai bên đường còn xanh tươi tốt, nhưng đi được nửa đường, khung cảnh lại càng hoang vu.
Cây cối trước mặt đã tàn lụi khô héo, dần dần một vùng đất nâu sẫm lộ ra, một
cảnh tượng mục nát.
Một tòa tháp cổ hình bát giác màu đen sừng sững đứng một mình.
Tòa tháp đen đố nát, các góc của tòa tháp được móc bằng những ổ khóa sắt chôn sâu trong lòng đất, cảnh sắc xung quanh không ăn khớp nhau.
Lâm Dạ quay đầu nhìn về phía tòa tháp đen, sâu trong lòng trào dâng một cảm giác khác lạ, cơ bắp trên toàn cơ thể trong nháy mắt liền căng cứng lại!
Toại cảm giác này là… Tà ma sao?”
Bên trong tòa tháp đen ẩn chứa một luồng khí tức, rất giống Bạch Dạ!
Tòa tháp này, có liên quan đến tà ma!
Có người thấp giọng nói: “Đừng có nhìn chằm chằm nó như thế, thứ này có tà tính, nếu nhìn nữa sẽ mê hoặc tâm trí ngươi đấy.”
Cơ thể Lâm Dạ đột nhiên run lẻn, giật mình hoàn hồn, quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một tên thiếu niên mặc trang phục đen, sắc mặt trắng bệch, cười với hắn.
Mái tóc của tên thiếu niên đen bóng dài bất thường, khóe miệng nờ một nụ cười, ấm
áp như ánh trăng.
Lâm Dạ giật mình tỉnh táo lại, chậm rãi thở một hơi dài, chắp tay nói: “Cảm ơn huynh đài đã chỉ điếm.”
“Ta tên là Lâm Dạ, xin hỏi quý danh của huynh đài.”
Tên thiếu niên trắng nõn cười nhạt một tiếng nói: “Cơ Vân Tiêu.”
“Tất cả im lặng hết cho ta!”
Liêu Thành Âm bồng nhiên khẽ quát một tiếng, vé mặt nghiêm túc nhìn về phía toad tháp đen hình bát giác.
“Tháp này tên là Hắc Nhật Trấn Ma Tháp, là do đệ tử đứng đầu của Ngân Nguyệt học phủ đế lại”
“Trong đó áp chế tà ma cực kì hung ác! Các ngươi đừng có dừng chân nhìn nhiều, lập tức đi theo ta.”
Mọi người nghe vậy đều câm như hến, bước nhanh rời khỏi nơì đáy.
Diệp Thanh Vân quay đầu nhìn về phía Lâm Dạ, thấp giọng chế giễu: “Họ Lâm kia, vừa rồi ta thấy ngươi sợ đến nổi sắp tè ra quần rồi đó!”
“Một cái tà ma thôi mà, ngươi đẫ hoảng sợ đến mức này rồi sao?”
“Quản tốt cái miệng chó của ngươi đi!”
Lâm Dạ lạnh lùng quát một tiếng, tiếp tục tiến về phía trước.
Cơ Vân Tiêu ngoái lại nhìn về phía Hắc Nhật Trấn Ma Tháp, như có suy nghĩ gì đó.
Bóng dáng của mọi người dần dần đi xa, rời khỏi mảnh đất hoang vu này.
Bên trong Hắc Nhật Trấn Ma Tháp.
Trong một xó xính u ám, không ngừng truyền đến tiếng nố lớn, dường như có đồ vật gì đó đang giãy giụa bên trong khóa sắt.
“Là hắn! Là hắn!”
Nơi u ám thâm sâu này, có cặp con ngươi đỏ rực như đèn dầu đang cháy sáng, còn kèm theo tiếng cười điên khùng.
“Hắn còn sống! Hắn vẩn còn sống!”
“Muốn gặp được hắn, nhất định phải gặp được hắn!”
Sau nửa canh giờ, Liều Thành Ấm dẫn
đầu mọi người vượt qua núi cao, đi vào một đường núi đá xanh.
Đường hai bên núi có mấy chục tượng đá được điêu khắc cao chừng năm mét, trên đế có khắc tén húy, và những chuyện từ đời trước.
“Đây là con đường anh hùng, đi qua nơi này, các ngươi mới có thế chính thức tham gia sát hạch.”
Gỉảỉ thích xong, Liễu Thành m nhanh chóng bay qua mười bậc thang, cũng không có ý định đợi đám người kia.
Ánh mắt mọi người đều nóng rực, nóng lòng muốn thử.
Một thanh niên mẳc áo bào màu đỏ sắc mặt kích động, nhanh chân đạp vào thềm đá.
Nhưng khi hắn đạp vào thềm đá, sắc mặt liền thay đổi, phịch một tiếng quỳ rạp xuống đất.
“Đây là nơi quái quỷ gì thế, tại sao ta cảm thấy cơ thế nặng vậy, giống như cõng một tảng đá lớn ấy[”
Tên thanh niên mặc áo bào đỏ này ra sức giãy dụa, muốn đứng lên.
Nhưng sau một khắc, trên mặt hắn dần
hiện lẻn sự hoảng sợ.
‘’Huyền khí của ta, không thế nào vận chuyến được rồi! Chuyện này rốt cuộc là như thế nào vậy?”
Mọì người đưa mắt nhìn nhau, thì nhau ngừng chân tại chỗ.
Có mấy thiếu niên to gan tiến lên, làm theo thanh niên mặc áo bào đỏ, nhưng trong nháy mắt lưng họ bị bẻ cong lại.
Những người có nền tảng tốt hơn chút, cũng chậm rãi bước lên, với tốc độ cực chậm.
Liều Thành m dùng chân quay đầu lại, khẽ cười nói: “Quên mất không nói cho các ngươi biết, sát hạch, đã bắt đầu rồi!”
“Cái gì? Đã bắt đầu sát hạch rồi sao?”
Mọỉ người ngơ người ra, cùng nhìn về phía Liễu Thành Âm.
Liều Thành Âm khẽ cười giải thích: “Con đường anh hùng này, có đại trận cấm chế.”
“Trọng lực gấp hai mươi lần nơi bình thường, hơn nữa không thể dùng Huyền khí, chỉ có thể dựa vào thực lực để tiến về phía trước thôi.”
‘Đây là ải sát hạch thứ nhất, kiểm tra thể
lưc và tính cách của các nqươi.”