NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Lam Nguyệt chiến thần - Chương 25 Thắng được hân, ba bước là đủ rồi

  1. Home
  2. Lam Nguyệt chiến thần
  3. Chương 25 Thắng được hân, ba bước là đủ rồi
Prev
Next

Chương 25: Thắng được hân, ba bước là đủ rồi
Mọi người do dự một lát, nghiến răng đặt chân thềm đá, dốc toàn lực leo lên.
“Đúng là một đám phế vật, không có sự chuấn bị gì hết vậy?1’
Khóe mỉệng Diệp Thanh Vân bỗng nở nụ cười đắc ý: “Ta đã sớm nghe biểu ca nói qua, con đường anh hùng này rất khó.”
“Nhưng, cha đã đưa ra một cách đế đối phó nó…”
Hắn ngạo nghễ nhấc chân, bước lên bậc thang đá xanh.
Ầm!
Một ầm vang lên, bụi đất bên trên bậc đá xanh bay tứ tung, như thế có thứ gì đó đã va đập vào vậy.
Giày của Diệp Thanh Vân lóe lên ánh sáng, phía dưới tạo thành một trận phù, nâng đỡ hắn một cách rất dễ dàng.
Hắn chỉ cần nhún vai một cái, không cần phải cố hết sức lực như những người bên ngoài.
Diệp Thanh Vân cười lớn, nhanh chân
bước về phía trước
’’Đăng Thiên Bảo Giày sao? Đây không phải là báu vật của Diệp gia à, nghe nói đó là một linh khí đó!!”
“Thật ngưỡng mộ Diệp công tử, xuất thân từ đại gia tộc khó khác!”
“Tên này dùng linh khí, không phải là gian lận sao?”
Lâm Dạ nhíu mày nhìn chằm chằm vào lóng lưng Diệp Thanh Vân.
Cơ Vân tiêu trầm giọng nói: “Diệp Thanh Vân dùng linh khí, chẳng lẽ không cảm thấy tội lỗi vớì các tiền bối đời trước sao?”
“Hắn vì đoạt giải quán quân mà không từthủ đoạn, đây chính là gian lận.”
“Ta sẽ không để cho hắn thắng một cách dề dàng như vậy được, Lâm huynh, ta đi trước một bước đây!”
Nói xong, hân ta dùng tốc độ không kém gì Diệp Thanh Vân, leo về phía đỉnh núi.
“Cơ Vân Tiêu có chút bần lĩnh đây… Nhưng ta cũng khồng kém gì so với các ngươi đâu.!”
“Con đường anh hùng này, ta chắc chắn
sẽ đạt được vị trí thứ nhất!”
Trong mắt Lâm Dạ tràn đầy vẻ kiên định, nhanh chân bước vào thềm đá.
Ầm!
Khi đạp vào thềm đá, Lâm Dạ cảm giác được đầu vai nặng kinh khủng!
“Lực mạnh thật đấy, e là nặng ngàn cân mất!”
Lâm Dạ hít sâu một hơi, dựa vào lực của cả cơ thế, bước lên bậc thứ hai.
Ầm!
Lạỉ là một tiếng vang nhỏ, kích động khiến bụi bay lên!
Lâm Dạ từng trải qua tu luyện điện Huyền Trọng, cảm giác đi trên mặt đất bằng phẳng với trọng lực gấp mười lần bình thường.
Trọng lực gấp hai mươi lần, cũng chỉ hơi khó khăn chút thôi!
Lâm Dạ thớ một hơi thật dài, dỉ chuyển nhưthỏ chạy, nhanh chân sải bước về phía đỉnh núi.
Trén đường núi, đại đa số mọi người đều cúi người về phía trước, có người không chịu
nổi thậm chí dùng cả tay chân leo lên trên.
Chỉ có Lâm Dạ, Cơ Vân Tiêu, Diệp Thanh Vân ba người bước đi một cách nhanh chóng, như thể là chạy về phía trước.
Ba người này, vó cùng xuất sắc.
Sau một nén nhang, Lâm Dạ thờ hổn hến, ngấng đầu nhìn lên.
Cơ Vân Tiêu đã ờ trước hắn mấy chục bậc thang, tốc độ tương đương với hắn..
Nhưng bóng người của Diệp Thanh Vân đã biến mất ớ tít xa từ lâu rồi.
“Tốc độ của Diệp Thanh Vân nhanh quá, chỉ dùng Kim Bằng Lăng Vân Thuật là chưa đủ,.. Cứ tiếp tục như vậy, không phải là cách hay!”
Muốn thắng hắn, nhất định phải dùng Bất Hủ Bôn Lôi Thế!
Cơ thể Lâm Dạ rung như thể điện giật, cả người truyền đến tiếng rắc rắc!
Một dòng điện màu tím chạy khắp cơ thể, Lâm Dạ lập tức cảm thấy đầu vai thả lỏng, nhẹ nhõm hơn gấp mấy lần!
Thân hình Lâm Dạ như một tia sét màu tím, nhanh như chớp, lao qua Cơ Vân Tiêu ở
bên cạnh.
“Cơ huynh, ta đi trước một bước đây!”
Cơ thể hắn không ngừng chuyến động, tiếp tục chạy như điên về phía đỉnh núi!
Cơ Vân Tiêu nghe thấy tiếng ngẩng đầu nhìn lên : “Đoán thể võ giả sao? Thế mà lại có thân pháp như vậy, thú vị đấy!”
Bước chân hắn cũng nhanh thêm mấy phần, cơ thể như gió bay, đúng là không kém gì so với Lâm Dạ.
Dưới núi mọi người nhìn đêh ngây người ra, sững sờ nhìn về phía bóng của hai người.
Vị trí giữa sườn núi.
Sắc mặt Diệp Thanh Vân nhẹ nhõm, nhìn về phía đỉnh núi.
“Vị trí đứng đầu của sát hạch cửa thứ nhất này, ta chắc chắn sẽ đạt được!”
Vừa dứt lời, liền nghe thấy âm thanh rắc rắc truyền đến phía sau lưng!
Chỉ thấy một bóng người màu tím lao tớì như một trận cuồng phong, dừng trước người hắn.
Người đó chính là Lâm Dạ!
Lâm Dạ hơi hơi nghiêng đầu, cười như không giống cười nhìn về phía hắn: ” Diệp Thanh Vân, nghe nói Đăng Thiên Bảo Giày của ngươi là linh khí hả?”
■’Nhưng trong mắt của ta, cũng chỉ là sắt vụn thôi…”
“Ta đi trước một bước nhé, ngươi tiếp tục chậm rãi mà bò đií”
Nói xong, hân lại hóa thành một tia chớp màu tím, chạy như điên í
“Lâm Dạ, tên tiếu súc sinh nhà ngươi này, dám nhục mạ ta à?”
Diệp Thanh Vân giật mình, tức giận hét to: ”Ta muốn đem ngươi…”
Hắn còn chưa nói hết câu, thì phía sau lại có một cơn cuồng phong nữa ào đến.
Tốc độ của Cơ Vân Tiêu lao như một cơn lốc, bay qua Diệp Vân Tiêu.
“Ngươi…”
Diệp Thanh Vân sũng sờ nhìn về phía hắn, ánh mắt đã có chút đờ đẫn
Cơ Vân Tiêu nghe thấy vậy liền dùng lại, quay đầu chắp tay.
“Tại hạ Cơ Vân Tiêu, Diệp huynh khách
sáo rồi, ta đỉ trước một bước đây, ngươi nghỉ ngơi một lát nhé.”
Dáng người hắn ta lao nhanh về phía đỉnh núi.
Trong chớp mắt, hai người đã xông lên góc rẽ của đỉnh núi, bóng người người biến mất không thấy nữa.
Vẻ mặt Diệp Thanh Vân dữ tợn nói: “Lũ chó mèo này mà cũng dám chà đạp ta sao hả?”
“Bổn công tử là thiên tài của Diệp gia, sao lại để bọn nhà quê này hạ thấp mình như thế được chứ!”
Dưới chân hắn rung rung!
Dưới chân Diệp Thanh Vân bổng nhiên sáng chói lên, càng ngày càng sáng, trận phù trong nháy mắt đã rộng hơn gấp hai lần!
“Lão tử liều đến nồi linh khí này báo hiệu hỏng đi chăng nữa, cũng phải đạt được vị trí đầu bảng!”
Theo tiếng gào thét đó, tốc độ của Diệp Thanh Vân nhanh gấp hai lần, lao nhanh về phía trước.
Chưa tới thời gian uống cạn một chén trà, hắn đã vọt tới bên cạnh Cơ Vân Tiêu rồi!
“Cơ Vân tiêu đúng không? Loại dân thường không có lai lịch như ngươi, làm sao mà thắng được ta?”
Diệp Thanh Vân đắc ý cười to, cơ thế lại vọt lên trước, đuổi theo hướng của Lâm Dạ.
“Tên này điên rồi sao?”
Bước chân của Cơ Vân Tiêu chậm dần, chăm chú nhìn bóng lưng Diệp Thanh Vân.
Lúc này, Diệp Thanh Vân đã vọt tới trước người Lâm Dạ, cườỉ to một cách điên cuồng: “Lâm Dạ, dựa vào ngươi mà cũng muốn đấu với ta à?”
“Nói cho ngươi biết, vị trí đứng đầu cửa ảỉ thứ nhất này, chắc chắn là của ta!”
Hắn cúi người vọt lên trước, trong nháy mắt đã vượt qua Lâm Dạ.
“Nhanh thật!”
Lâm Dạ dừng bước, thở hổn hển chửi thề và ì câu, rồi nhìn về phía đỉnh núi.
Ba người cách đỉnh núi, không còn xa nữa.
Đây, là lần xồng pha cuối cùng rôi!
“Tên họ Diệp này, khỏng biết đã dùng cách gì, mà nhanh hơn ta gấp mấy lần liền!”
Lông mày Lằm Dạ nhíu chặt lại, suy nghĩ đối sách.
“Diệp Thanh Vân là vượt xa hơn cả sự chuyến động bình thường của lỉnh khí, như vậy sẽ tổn hại rất lớn đối với linh khí, có thể dẳn đến việc hỏng linh khí.”
Cơ Vân Tiêu người nhẹ nhàng phi đến, trầm giọng nói: “Hắn liều mạng như vậy, chúng ta không thể thắng được hắn đâu.”
Ánh mắt Lâm Dạ khựng lại: “Cũng không phải là không có cách…”
Sắc mặt Cơ Vân Tiêu khẽ giật mình, hỏi: “Cách gì vậy?”
Lâm Dạ cười nói: “Ta là đoàn thế võ giả, ƯU thế tốc độ đến từ công pháp đoàn thể, chỉ cần cóng pháp đột phá, là có thể thắng hắn!”
Cơ Vân Tiêu mỉm cười nóì: “Lâm huynh, lẽ nào ngươi đang nói đùa sao?”
“Nhiều nhất trong thời gian nữa nén nhang nữa là có thế hắn sẽ leo được lên đỉnh núi, trong thời gian ngắn như vậy sao ngươi có thể đột phá được công pháp nhất trọng?”
Lâm Dạ hơi ngẩng đầu, duỗi ra ba ngón tay, tự tin cười nói: “Ba bước là đủ!”
Cơ Vân Tiêu hơi nhíu mày, khuôn mặt lộ
ravẻ không tin nối.
Lâm Dạ hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên một luồng ánh sáng màu lam, cơ bắp trên người căng cứng lại.
Từ mấy ngày trước, Lâm Dã sớm đã cảnh giác mấu chốt của Bất Hú Bỏn Lôi Quyết tầng thứ nhất, nên sau khi cố ý học ( Kim Bằng Lăng Vân Thuật), lại càng thêm giác ngộ.
Khoảng cách của hắn và sự đột phá, chỉ cần thời cơ mà thôií
Bây gỉờ, cơ hội đang ở trước mắt!
Lâm Dạ ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi, thầm nghĩ: “Càng đi về phía đỉnh núi, áp lực càng lớn! Trọng lực của nơi này, chính là thời cơ đột phá của ta!”
Đầu vai hắn thả lỏng, dừng dùng Bất Hủ Bôn Lôi Quyết.
Sau đó, chân hắn bắt đầu nặng trĩu, suýt nữa thì ngã nhào trên đất.
Áp lực của nơi này, không đơn giản là gấp hai mươi lần.
“Bước đầu tiên!”
Lâm Dạ hít sâu một hơi, nhấc chân đạp
lên bậc thang.
Leo lên tầng bậc thang, áp lực trên vai hắn nặng thêm vài phần!
Trước đó Lâm Dạ tiêu hao hơn một nửa thể lực, cơ thể gần chạm đến cực hạn, thì càng cảm nhận được sự kinh khủng của loại áp lực này..
“Bước thứ hai!”
Trên đầu Lằm Dạ nổi gân xanh, nỗ lực bước lên một tầng bậc thang.
Ầm!
Bụi đất tung bay, tảng đá xanh đã rung chuyến hai lần.
Huyền khí bên trong cơ thể Lâm Dạ chuyển động một cách điên cuồng, xé rách gân cốt, dung hòa với cơ bắp, không ngừng rèn luyện cơ thể hắn.
Bên trong xương thịt, sức mạnh của sấm sét gào thét dâng trào!
“Bước thứ ba!”
Lâm Dạ cắn chặt răng, thực hiện bước cuối cùng!
Ầm!

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 25 Thắng được hân, ba bước là đủ rồi"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com