Lam Nguyệt chiến thần - Chương 27Diệp Thanh Vân, sẵn sàng nhận thua
Chương 27:Diệp Thanh Vân, sẵn sàng nhận thua!
Sắc mặt Liều Thành Âm đột nhiên sắc lạnh, trầm giọng hỏi: “Diệp Thanh Vân, có chuyện này không?1’
■’Không có! Ta không có!”
Vẻ mặt Diệp Thanh Vân bối rối, lập tức lớn giọng phủ nhận.
Nhưng lúc này, ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm hai chân của hẳn, đôi chân trần, bắt mắt khác thường.
Diệp Thanh Vân gấp gáp đến nổi đổ mồ hỏi lạnh, lắp bắp giải thích: “Đây, đây là… Bời vì… Ta làm rơi giày rồi!”
“Đúng! Ta chạy nhanh quá, nên rơi giày rồi!”
Những lời dối trá đầy lo sợ của hắn, buồn cười như một thằng hề.
Lâm Dạ lắc đầu cười nhạo: ”Diệp Thanh Vân, ngươi muốn lừa gạt các vị chấp sự như một tên ngốc sao?”
Cơ Vân Tiêu cũng thản nhiên nói: “Các vị chấp sự, ta cũng có thế làm chứng.”
Diệp Thanh Vân vó cùng luống cuống, ăn
nói khép nép cầu xin tha thứ: “Liễu chấp sự, ta biết sai rồi…”
“Ngươi đúng là làm mất mặt cho Dỉệp gia!”
Liều Thành Âm chỉ vào hắn.
Diệp gia dù sao cũng là đại gia tộc ờ thành Thiên Dự, nên Liều Thành Âm cũng không dám tùy tiện xoá tên hắn .
Lâm Dạ lạnh lùng hừ một tiếng: “Diệp Thanh Vân, hai ván cược của ngươi, đều đã thua rồi!”
“Ngươi vừa rồi dùng đầu người để đảm bảo ta gian lặn… Bây giờ, bỏ đầu xuống cho ta!”
Diệp Thanh Vân thẹn quá hoá giận: “Ta là thiên tài của Diệp gia, mạng của ta, kể cả cho ngươi mười cái đầu ngươi cũng không dám cầm đi!”
Sắc mặt Liều Thành Âm trầm tư, cau mày nói: “Lâm Dạ, đây là buổi sát hạch của học phú Ngân Nguyệt, cá cược sẽ khồng được tính!”
“Tốt, vậy ta phạt Diệp Thanh Vân quét đại viện học tử một tháng, thì coi như xong chuyện này!”
Diệp Thanh Vân, ngươi cút qua một
bên!”
Sắc mặt Diệp Thanh Vân khẽ giật mình, sau đó mừng rỡ cười nói: “Được, Liễu chấp sự, ta đồng ý chịu phạt!
Lâm Dạ chau mày, lửa giận trong lòng bốc lên.
Liễu Thành Âm thấp giọng khuyên nhủ: ”Lâm Dạ, bỏ qua đi!”
“Thúc phụ của hắn là đại chấp sự nội phủ, nếu thật sự trách phạt hắn, cho dù là Ngô Thiên trường lão cũng không cứu được ngươi đâu.”
Lại là Diệp gia!
Ánh mắt Lâm Dạ tràn đầy sự căm phần.
Quan hệ của Diệp gia rắc rối phức tạp, không thể coi thường được, càng không thể hành động một cách mạo muội.
Bây giờ không phải thời điểm đế giết Diệp Thanh Vân.
Cơ Vân Tiêu thấp giọng nói: “Lâm huynh, hảo hán khỏng chịu khuất phục bới uất ức trước mắt, nhân nhịn một chút đi.”
Ngươi đã có được hai mươi điểm rồi,
phía sau biểu hiện tốt một chút, nhất định sẽ có cơ hội đạt vị trí thủ khoa”
Một lúc lâu sau, khảo hạch hoàn toàn kết thúc.
Liều Thành Âm tuyên bố thành tích: “Người hợp lệ có 315 người, các ngươi đi với ta vào cửa sát hạch thứ hai!”
Lâm Dạ thờ ơ lạnh nhạt.
Sát hạch của học phủ Ngân Nguyệt này, đúng là tàn khốc thật.
Vừa rồi người đến đây có ít nhất hơn ba ngàn người, bây giờ lại chỉ còn lại một phần mười.
Đây mới chỉ là ải thứ nhất mà thôi!
Liều Thành Âm dẩn đầu mọi người, tiếp tục đi về phía trung tâm quảng trường.
Trung tâm quảng trường có một cái bục cao, trên đó có ong sân rộng có một tòa bục cao, trên đó là chín cái cột bằng đá hắc thạch.
Trên trụ đá điêu khắc hình những con thú kì dị như rồng, mãng xà mọc hai cánh sau lưng và phun ra hỏa diệm, hung dữ và có phần tàn độc.
‘Trên cột đá này là gì vậy, có khí thế thật
đấy!”
Vẻ mặt của mọi người đều hiếu kì, ngẩng đầu xem xét cột đá hắc thạch này.
“Đó là Hắc Dực Thôn Hồn Mãng, nghe đồn là một loại yêu thú kì quái, chuyên nuốt Võ Hồn.”
“Vị sư huynh này nói rất đúng, loại Hắc Dực Thôn Hồn Mãng này chính là khắc tinh của là Võ Hồn, vó cùng khó chơi!”
Liều Thành m nói: “Cửa thứ hai, là Võ Hồn khảo thí!”
“Học tử sát hạch của đợt trước còn chưa thi xong, các ngươi có thế quan sát và học tập.”
ở một bên khác của bục cao, cờn có một đám người tham gia sát hạch.
Trong nhóm người này, chỉ còn lại có hai người chưa sát hạch.
Bước lên phía trên, là một thiếu nữ mặc một chiếc váy lụa màu xanh nhạt, đi giữa chín cột đá, hai tay kết ấn, sau lưng là một luồng ánh sáng xanh lục đang ngưng tụ.
Xì —
Một tiếng kêu vừa giống ngựa hí nhưng cũng không phải ngựa, phía sau cô gái váy xanh là một Võ Hồn cao ba mét ngưng tụ.
Võ hồn của cô toàn thân đỏ như máu, thân hình như ngựa nhưng lại có móng vuốt và răng nanh.
“Học tử Mộ Ngữ, Huyền Binh cấp Thất Phẩm Võ Hồn, Cuồng Huyết Chiến Mã.”
Vừa dứt lời, chín cái cột hơi rung chuyển, trong đó trên một cột, truyền đến một tiếng gầm rú inh ỏi!
Grừ!
Một cái bóng của Hắc Dực Thôn Hồn Mãng, bay ra, nhào về phía Cuồng Huyết Chiến Mã!
Cuồng Huyết Chiến Mã hí lên một tiếng, rồi chiến đấu.
Mười hơi sau, lại một cột đá rung chuyến, một con Hắc Dực Thồn Hồn Mãng khác bay ra!
Cuồng Huyết Chiến Mã đã không địch lại được, có dấu hiệu thua, chỉ sau vài hơi thở ngắn ngủi, đã bị hai con Hắc Dực Thôn Hồn Mãng quấn lây, hoàn toàn mất đi năng lực chiến đấu.
Một vị chấp sự mặc hắc bào lắc đầu, nói ra: ”MỘ Ngữ, không hợp lệ, không có điểm số!”
Thiếu nữ váy xanh buồn đến nỗi muốn khóc, dụi mắt đỏ au rồi đi xuống đài..
“Người kế tiếp, Trần Diệp!”
Nghe thấy tên người này, mọi người bỗng ghé tai nhau, thấp giọng bàn tán.
“Trần Diệp á? Là thiên tài của Trần gia sao? Nghe nói Võ Hồn của hắn vô cùng thiên phú, người cùng lứa với hắn không có mấy người sánh kịp đâu!”
“Đúng! Hắn là thiên tài của Trần gia, một trong sáu đại gia tộc, nghe nói là người có triển vọng nhất có thể vượt qua nhân vật Diệp Vô Địch của Diệp gia!!”
”Mau nhìn kìa! Trần Diệp ra sân rồi!”
Mọi người nhao nhao kiễng chân thăm dò, nhìn về phía trên đài.
“Trần gia đệ nhất thiên tài sao?”
Lâm Dạ ngẩng đầu nhìn lên.
Một thanh niên chừng mười bảy mười tám tuổi, dáng người to cao, khuôn mặt sắc như dao bước lên bục cao, hai cặp lông mày
thế hiện rõ vẻ kiêu ngạo..
“Tran gia, Trần Diệpí Võ Hồn, chiến tướng cấp tứ phấm, Xích Viêm Liệt Không SƯ!”
Hai mắt các chấp sự bừng sáng.
Trần Diệp nhíu mày, liếc nhìn cô gáì mặc váy xanh, kiêu ngạo nói: “Đừng coỉ Trần gia ta như lũ rác rưới đó, không cần lần lượt lêní Trực tiếp cho tỏi năm cái cột đá cùng một lúc!”
Câu này vừa nói xong, mọi người nhốn nháo, nhao nhao hò hét lên.
“Không hổ danh là thiên tài của Trần gia, tư tin thật đấy.Ị”
Các chấp sự không những không giận, ngược lại còn vui vé cười một tiếng, trực tiếp kích hoạt năm cột đá.
Chỉ thấy năm cái cột đá cùng dỉ chuyển, năm con Hắc Dực Thôn Hồn Mãng toàn lực xông lên!
Mặt Trần Diệp không biến sắc, khẽ quát một tiếng, sau lung ngưng tụ ánh sáng đỏ, như một ngọn lửa đỏ rực!
“Grừ —”
Một cái bóng cao tám mét bay nhào ra ngoài, ngửa mặt lên trời gào thét!
Đó là một con sư tử màu đỏ với bờm rực lửa trên cổ, hai cánh trên lưng, uy phong lẫm liệt!
Vương gìả chi phong, quét ngang toàn hiện trường!
Xích Viêm Liệt Không Sư vừa hiện thân, lập tức bay nhào ra, cắn xé Hắc Dực Thôn Hồn Mãng!
Trong chớp mắt, năm con mãng xà đã bị đánh bại!
Cho đến khi Hắc Dực Thôn Hồn Mãng thứ sáu xuất hiện thì mới kiếm soát được Xích Viêm Liệt Không Sư.
Đợi đến khi con thứ bảy xuất hiện, Xích Viêm Liệt Không Sư dần dần không địch lại nữa, nhưng vẩn có thể chiến đấu,
Đến con thứ tám, Trần Diệp giữ vững được hơn chục hơi thờ, rồi mới bại trận.
Chấp sự mặc hắc bào hài lòng gật đầu, cao giọng nói: “Trần Diệp, chín điếm!”
“Không hổ là Trần gia đệ nhất thiên tài, chỉ sợ cung chỉ có tiếu yêu quái của Diệp gia, mới có thể thắng được ngươi thôi!’’
Sắc mặt Trần Diệp không vui, lạnh lùng hừ một tỉếng: “Hắn chỉ lớn hơn ta có mấy tuổi thôi, sớm muộn gì cũng bị ta đánh bail”
Khán giả dưới đài xôn xao.
Mắt Lâm Dạ nhắm lạỉ, thấp giọng nói: “Trần Diệp quả thực rất mạnh, nhưng còn không thể gọỉ là thiên tàỉ đỉnh cao được.”
“Có lẽ, Diệp Vồ Địch nhà họ Diệp mà họ nhắc tới, sẽ mạnh hơn một chút.”
Hẳn vừa dứt lời, liền có một tiếng hét phía sau.
“Trần Diệp! Có người xem thường ngươi này!”
Vừa nói xong, hiện trường bỗng yên tĩnh, im lặng như tờ.
Ánh mắt mọi người, đều chú ý đến phía sau lưng Lâm Dạ.
Diệp Thanh Vân chỉ vào Lâm Dạ rồi hô to: “Vừa rồi ta nghe được rằng, tên này nói ngươi không bằng thiên tài của gia tộc khác!”
“Trong mắt hắn, ngươi cũng không bằng đồ phế vật!”
Mọi người bống chuyển ánh mắt, nhìn vào Lâm Dạ.
Từng ánh mắt vô cùng nóng rực, như một ngọn lửa cuồng nộ, muốn đốt hắn thành tro bụi.
“Vu cáo hãm hạì ta sao?”
Lâm Dạ thông suốt quay đầu, lạnh lùng nhìn về phía Diệp Thanh Vân.
“Chính tai ta nghe được!”
Diệp Thanh Vân nhíu mày lạnh lùng cười: “Loại dân quẻ như ngươi, cũng chỉ là ghen tị với thiên tài trong thành Thiên Dự mà thôi!”
“Nhưng ngươi ghen tị cũng chẳng có tác dụng gì, chúng ta đều là người thượng đẳng, không phải ngươi có thế…”
Hẳn còn chưa nói dứt lời, thì một cái bóng đen khống lồ đã đạp thẳng vào mặt hắn!
Đó là một nắm đấm!
Nắm đấm của Lâm Da!