Lam Nguyệt chiến thần - Chương 28 Chúng ta nói đạo lý đi
Chương 28: Chúng ta nói đạo lý đi!
A ”
Diệp Thanh Vân hét thảm một tiếng, bay rớt ra ngoài, rơi xuống đất.
“Lâm Dạ, ngươi dám đánh ta sao? !”
“Tên súc sinh, ông đây sẽ giết mày!”
Diệp Thanh Vân lảo đảo bò lên, lau đi vết máu trên mặt, khí thế tăng lên, bước về phía trước lao về phía Lâm Dạ!
Lâm Dạ cười lạnh lùng một tiếng, lá bùa trong lòng bàn tay lóe sáng lên, hắn cầm Huyết Vân Sát Kiếm.
Đây là Diệp Thanh Vân chính mình muốn chết, đừng trách Lâm Dạ lại tàn nhẵn như vậy.
“Dùng tay!”
Liều Thành Âm lập tức cao quát một tiếng, nghiêng mình đi đến trước người Diệp Thanh Vân.
“Nơi này là học phủ Ngân Nguyệt, không được phép đánh nhau riêng tư! Nếu vi phạm quy tắc của học phủ, đến thúc phụ ngươi cũng không cứu được ngươi đâu!!”
“Tôi khồng quan tâm!”
Diệp Thanh Vân tức giận, dữ tợn nói: “Ta nhất định phải giết họ tên súc sinh họ Lâm kia!”
‘’Liễu Thành Âm, ngươi mau tránh ra! Nếu không, ta cũng sẽ giết ngươi!”
Liều Thành Âm cau mày, cũng không dám tiến, cũng không thể lui lại.
Trên mặt mọi người tràn đầy sự hưng phấn, bàn tàn.
“Thật sự sắp đánh nhau rồì! Đến Liều chấp sự cũng ngăn không nổi!”
“He he, Diệp huynh là người của Diệp gia, phía sau hắn là toàn bộ Diệp gia, chấp sự là cái thá gì chứ!”
“Tiếu tử Lâm Dạ đụng nhầm người rồi, không chết thì cũng phải bị lột da!”
Không ai coi trọng Lâm Dạ, thậm chí có người còn đợi hắn đố máu ngay tại chồ.
“Diệp Thanh Vân, ngươi tránh ra.”
Trần Diệp tách ra đám người, ngẩng đầu bước tới.
Diệp Thanh Vân hai mắt đỏ thâm, hung hăng nói: “Trần Diệp, ngươi bớt lo chuyện người khác đi!”
‘Ta hôm nay nhất định phải làm thịt
hắn!”
Ánh mắt Trần Diệp lóe lên một tia sáng rồi lại biến mất, giọng lạnh lùng nói: “Diệp Thanh Vân, nói chuyện chú ý đến lời nói một chút!”
“Đến cả đường ca Diệp Thần cúa ngươi, cũng không dám nói chuyện như vậy với ta đâu!!”
Diệp Thần sao?
Cơ thể Diệp Thanh Vân khẽ run lên, trong mắt lộ ra sợ vé sợ hãi.
Ánh sáng đỏ lóe sáng sau lung Trần Diệp, là tiếng gầm của Xích Viêm Liệt Không Sư, ánh mắt hung hăng tiếp cận Diệp Thanh Vân.
Khí thế trên người Trần Diệp lại càng mạnh mẽ hơn, mạnh hơn gấp đòi khí thế của Diệp Thanh Vân!
“Ta, ta nghe ngươi chính là…”
Diệp Thanh Vân lảo đảo lui lại hai bước, khúm núm đáp lại, không dám kêu gào.
Lâm Dạ thầm nghĩ: “Tên Trần Diệp này có chút bản lĩnh đây, thực lực ít nhất cũng là Khí Hải Cánh Tam Trọng Thiên!”
Ngươi chính là Lâm Dạ?”
Trần Diệp quay đầu, bình tĩnh dò xét thiếu niên trước mặt.
Lâm Dạ đáp: “Ngươi biết ta sao?”
Trần Diệp mỉm cười nói: “Loại nhà quê như ngươi, sao ta biết ngươi được?”
“Chẳng qua vừa rồi ngươi nói năng lỗ mãng, dù thật hay giả, cũng động đến ta!”
“Bây giờ, ta muốn tự tay trừng trị ngươi!”
Lời nói thật bá đạo!
Bất luận thật hay giả, đều muốn ra tay sao?
Lâm Dạ nhíu mày lạnh lùng cười: “Con cháu thế gia vọng tộc của thành Thiên Dự các ngươi, đều lộng hành ngang ngược, không biết đạo lý như vậy sao?”
Trần Diệp không những không giận mà còn cười: “Người như ngươi mà cũng muốn nói đạo lý với ta á?”
“Thỏi được, ta sẽ nóỉ đạo lý với ngươi”
“Dựa theo đạo lý của Trần gia ta, bây giờ ngươi hãy quỳ xuống dập đầu nhận sai, thì ta sẽ tha cho ngươi.”
Vừa nói, khí tức trên người hằn bỗng
tăng vọt.
Một luồng sức mạnh khổng lồ trong nháy mắt đã áp chế trên người Lâm Dạ í
Cơ thể Lâm Dạ run lên, giọng lạnh lùng nói: “Ngươi đang nói đạo lý nhảm nhí gì thế?”
“Đạo lý thực sự chắc là, ta nói thiên phú của ngươi không tốt, ngươi nên xem xem thiên phú của ta có mạnh hơn ngươi không hả!”
“Nếu như thiên phú của ta mạnh hơn so với ngươi, đương nhiên ta sẽ có tư cách nói ra lời này!”
Những người xung quanh thấy vậy đều xôn xao.
Thiên phú của Trần Diệp, rõ như ban ngày, Lâm Dạ nói ra lời này, như thể không đủ lý trí.
Trần Diệp khẽ giật mình, sau đó cười to: “Cái tên dân quê võ trí này, đúng là cái gì cũng dám nói!”
“Thiên phú mạnh hơn ta, ở trong toàn bộ học phủ Ngân Nguyệt này có được mấy người? Ngươi thì là cái thá gìì?”
“Hôm nay nhiều người xem như vậy, ta bố thí ngươi một cơ hội.”
”Nếu ngươi thua, thì phải nhận phạt, quỳ xuống xin lồi ta!”
Ánh mắt Lâm Dạ lóe lên, cười nói: “Được, nói lờì phải giữ lấy lời!”
“Nếu ta thua, sẽ quỳ xuống dập đầu nhận lổỉ với ngươi! Nếu ngươi thua, cũng phải dập đầu nhận lỗi!”
Trần Diệp khoanh tay, mỉm cười nói: “Ta làm sao có thể thua được?”
“Thỏi thỏi, nên là ngươi mới đúng, mau bắt đầu đi!”
Cuộc cá độ đã được lên kèo!
Vẻ mặt của mọi người đều rất bất ngờ, nhìn Lâm Dạ như một ké điên.
“Lâm Dạ này điên rồi, vậy mà lại dám khoác loác như thế?”
Liễu Thành m cũng cau mày, thấp giọng nói: “Lâm Dạ, không được thì đừng phố trương”
“Ta giúp ngươi nói tốt vài câu, thì việc này có thể chuyện nhỏ hóa không…”
“Khỏng cần!”
Lâm Dạ khoát tay cắt ngang hắn, nhanh chân đi thẳng về phía trước:” Ta nói thắng
hẳn, là nhất định sẽ thắng hắn!”
Liều Thành m sửng sốt, lắc đầu cười gượng.
Cơ Vân Tiêu bình tĩnh cười nóỉ: “Liều chấp sự, ta tin Lâm huynh có thể làm được “
Ánh mắt của mọi người nhìn theo Lâm Dạ, đáp xuống bục cao.
Lâm Dạ sắc mặt lạnh lùng, đứng ở giữa chín cột đá, cất cao giọng nói: “Các vị chấp sự, có thể bắt đầu rồi!”
“Ta cũng không cần bắt đầu từ đầu, trực tiếp bắt đầu sát hạch từ cột đá thứ sáu!”
Mọi người lại ồ lên một lần nữa.
“Tiếu tử này khẩu khí lớn thật, không sợ thua sao!”
Âm thanh hò reo dưới đài.
sẳc mặt Lâm Dạ như thường, ngoảnh mặt làm ngơ.
Trần Diệp xoay xoay cổ, lạnh lùng cười nói: “Tiểu tử, ngươi lớn tiếng như vậy, ta xem rốt cuộc ngươi có bản lĩnh gì!”
“Đừng nói ngươi có thể vượt qua ta, cho dù ngươi có thể kiên trì đêh cột đá thứ tam, thì ta cũng coi như ngươi đã thắng rồi!”
Lâm Dạ thản nhiên nói: “Không cần! Ta đã nói vượt qua ngươi, thì tất nhiên sẽ vượt qua ngươi!”
“Sát hạch bắt đầu!”
Chấp sự hét lớn một tiếng, sáu cây cột hắc thạch bắt đầu rung chuyển.
Sáu bóng Hắc Dực Thôn Hồn Mãng, gào thét lao ra!
“Chiến tướng cấp Tam Phấm Võ Hồn, Thanh Mâu Bạch Hổ!”
Cơ thể Lâm Dạ chuyển động, ánh sáng sau lưng lóe lên, một cái bóng cao lớn dần ngưng tụ!
Thanh Mâu Bạch Hố Võ Hồn giương cánh xoay quanh một vòng, ngửa mặt lên trời gầm rú!
Sức mạnh linh hồn khống lồ ngưng tụ thành một cơn gió mạnh, bao phủ toàn trường!
Đám người như vơ tổ, tiếng hò hét to hết đợt này đến đợt khác!
“Lại là chiến tướng cấp tam phẩm Võ Hồn, cũng không kém gì với Trần Diệp!”
“Đâu chỉ có vậy, các ngươi nhìn Võ Hồn
của hẳn đi, còn có hồn khí, đây chính là bảo vật cực kỳ hi hữu đấy!”
“Lâm Dạ này rốt cuộc là có lai lịch gì, mà lại có thiên phú cao như vậy chú?”
Đồng tử của Trần Diệp bỗng nhiên co vào, trầm giọng nói: “Không ngờ, tiểu tử này lại còn có hồn khí đó?”
“Chẳng trách, khẩu khí cúa hắn lớn như thế, hóa ra là dựa vào bảo vật quý hiếm này à!”
Sắc mặt của Liều Thành m và các chấp sự vô cùng kinh ngạc, không khỏi khen ngợi
Hai mắt Cơ Vân Tiêu bừng sáng, khóe miệng nớ nụ cười mừng rỡ: “Trong học phủ này, đúng là thú vỉ thật đây….”
Trên bục cao, một bầu không khí nghiêm nghị đang diễn ra.
“Grừ —”
Thanh Mâu Bạch Hổ nổi giận gầm lên một tiếng, hai cánh giương cao, bay nhào về phía bóng của sau con Hắc Dực Phệ Hồn Mãng Xà!
Vút! Vút! Vút!
Những móng vuốt hổ sắc bén vồ tứ tung,
đôi cánh và sấm sét quét ngang, chém vào bóng con Phệ Hồn Mãng và đầy lùi nó đì!
“Grừí Grừ —”
Phệ Hồn Mãng bị đánh liên tục, gào thét không dám lên trước.
Một tiếng nổ vang, cột đá hắc thạch thứ bảy chuyến động, bóng Phệ Hồn Mãng thứ bảy lao ra, gia nhập cuộc chiến!
Phệ Hồn Mãng bay nhào đến sau lưng Thanh Mâu Bạch Hổ, há miệng cắn một phát!
Thanh mâu Bạch Hổ vẹo một bên hông, quay người sải cánh trái, trong nháy mắt đánh bay nó ra ngoài!
Phệ Hồn Mãng mặc dù bị đánh lui, nhưng thế cục cũng dịch chuyến, hai bên đã ngang hàng nhau.
Mười hơi trôi qua, cột đá hắc thạch thứ tám đã rung chuyển, bóng Phệ Hồn Mãng Xà thứ tám gào thét lao ra!
Thanh Mâu Bạch Hổ bị bóng của một con Phệ Hồn Mãng cuốn lây, tránh không kịp, bị đánh mạnh vào lưng!
Phịch một tiếng, nó bị đánh bay ra ngoài!
Ầm!
Đá vụn bay tán loạn, bụi đất tung bay!
Trên người Thanh Mâu Bạch Hổ, chảy một dòng máu tím, một vết thương kinh người xuyên qua lưng.
“Nó khônq đỡ đươc!”