Lam Nguyệt chiến thần - Chương 29 Vô Thượng Đế Lệnh Trấn áp vạn hồn
Chương 29: Vô Thượng Đế Lệnh! Trấn áp vạn hồn
Trần Diệp âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Tiểu tử này…”
Lời còn chưa dứt, tiếng cười đã chợt dừng lại.
Chỉ thấy Thanh Mâu Bạch Hổ gầm nhẹ một tỉêhg rồi hơi vặn cổ, sau lưng thoáng lóe lên một luồng ánh sáng màu tím rực rỡ, vết thương trên người lập tức lành lại.
Sức chữa lành siêu mạnh!
Cái này là một trong số những ưu điểm của hồn khí!
Có được Phong Lôi Chi Dực, sức chiến đấu và sức chữa lành của Thanh Mâu Bạch HỔ đã mạnh hơn các võ hồn khác gấp mấy lần!
“Cái này là sức mạnh cúa hồn khí đúng không?”
Liều Thành Âm hâm mộ nói: “Năng lực thực chiến này rõ ràng đã mạnh hơn cả Xích Viêm Liệt Không Sư của Trần Diệp!”
Lâm Dạ hít sâu một hơi, toàn lực kích hoạt hồn lực!
Gầm-1
Thanh Mâu Bạch Hổ gầm lên rồi bay thẳng về phía trước!
Sức mạnh của nó đã tăng gấp đòi, tốc độ cũng nhanh hơn, cho dù có tám con Phệ Hồn Mãng cũng không sợ nó.
Lâm Dạ lại hít sâu một hơi, nói: ’’Chư vị chấp sự, mời kích hoạt cột đá thứ chín!”
“Được!”
Vẻ mặt của chấp sự áo đen hết sức phấn khởi, bắt đầu kích hoạt cột đá thứ chín!
Ầm!
Sau một tiếng vang thật lớn, cả đài cao cũng không nhịn được mà rung chuyến vài cáì!
Grào!
Kế đó lại là một tiếng gầm vang vọng tứ hướng!
Hư ảnh của con Hắc Dực Phệ Hồn Mãng thứ chín có thân thể càng lớn hơn trước, sau lưng mọc thêm bốn cái cánh, vừa hiện lên đã lao vút ra ngoài!
Cái bóng của nó lập tức bao trùm toàn bộ đài cao!
“Cột thứ chín! Lâm Dạ đã chạm tới cột thứ chín fôi!”
“Hisss, hư ảnh của con Phệ Hồn Mãng thứ chín này rõ ràng mạnh hơn trước nhiều, chắc chắn nó là con mạnh nhất trong đám Phệ Hồn Mãng!”
Khồng khí tại hiện trường lập tức tăng vọt, tất cả mọi người đều gác khúc mắc trong lòng rồi đồng loạt đổ mồ hồi lạnh thay Lâm Dạ.
“ô rống!”
Con Hắc Dực Phệ Hồn Mãng thứ chín ngửa mặt lên trời gào rú, cả cơ thế hơi vặn vẹo giữa không trung, sau đó đáp thẳng xuống!
Một đòn trán áp này nhanh chóng đánh ngã Thanh Mâu Bạch Hổ, buộc nó phải nằm gục xuống đất!
Mấy con Phệ Hồn Mãng khác cũng nhanh chóng bao vây nó.
“A rống—”
Thanh Mâu Bạch Hổ ngẩng đầu gầm lẻn, trên người bị cẳn xé ra rất nhiều vết thương, đau đớn vồ cùng!
Lâm Dạ đột nhiên run lên, trong đầu
cũng truyền tới một cảm giác đau đến tê tâm phế liệt.
Võ hồn và chủ nhân, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn*! (Dịch nôm na là: chỉ cần một người thắng thì cả hai đều được quang vinh, một người thua, cả hai đều tốn thất/ nghĩa cũng hơi giống câu có phúc cùng hường có họa cùng chia)
Lâm Dạ che ngực, há miệng phun ra một ngụm máu.
“Không được, đừng cố sức quá!”
Sắc mặt Liễu Thành m biến sắc, vội vàng hét lớn.
Cơ Vân Tiêu khẽ cau mày, lớn tiếng nói: “Lâm huynh, ngươi đừng hành động theo cảm tính!”
“Cột đá thứ chín này, ta nhất định phải phá được nó!”
Lâm Dạ cúi đầu, trên người bỗng nhiên sáng lên một đạo hào quang màu vàng rực rỡ, chiếu sáng toàn bộ đài cao!
Một cổ khí tức cổ xưa mạnh mẽ quét qua toàn bộ nơi này!
Trong lòng mọi người cũng không nhịn được mà mãnh liệt chấn động!
Những người thực lực yếu càng lộ rõ vẻ sợ hãi, thiếu chút nữa đã quỳ rạp xuống đất’
“Đây… đây là khí tức gì vậy?!”
Sắc mặt Trần Diệp tái nhợt, lảo đảo lui về sau hai bước.
Xích Viêm Liệt Không Sư thấp giọng gào rú, co rút sau lưng hắn ta hệt như thú con đang sợ hãi.
“Rốt cục đã xảy ra chuyện gì thế?”
Vé mặt Liều Thành m hết sức hoảng sợ, hắn ta hỏ lớn: “Mau nhìn xem có phải trận pháp đã xảy ra vấn đề gì rồi không!”
“Liễu chấp sự, ta cũng không rõ lắm!”
Trong mắt chấp sự áo đen cũng không kém phần sợ hãi, đáp: “Ta phụ trách trận pháp này đã nhiều năm, chưa gặp phải chuyện này bao giờ!”
Tâm nhìn của mọi người đều đã bị ánh sáng vàng đó che đậy, căn bản không nhìn ra trên đài cao đang xảy ra chuyện gì.
Trong hồn phủ, hai đồng tử vàng kim của Thần Hồn Đế Thiên phát sáng kinh người, tiếng quát uy nghiêm hệt như xá lệnh:
“Quỳ xuống!”
Đế uy ngập trời tỏa ra sức nghiền áp kinh người!
Vô Thượng Đế Lệnh, trấn áp vạn hồn!
Chín con Phệ Hồn Mãng kia vốn là hồn thể, lúc này vừa bị đế lệnh trấn áp liền nhao nhao nằm rạp xuống đất, không dám động đậy!
“Grào–”
Thanh Mâu Bạch Hố gầm lên giận dữ, sắc mặt dữ tợn, hung hăng cắn một con Phệ Hồn Mãng.
Con Phệ Hồn Mãng đó lập tức hóa thành một khối cầu màu đen, sau đó bị hút vào trong cơ thể của Thanh Mâu Bạch Hố!
Phanh!
Một cây Hắc Diệu Thạch Trụ đã ầm ầm sụp đổ, biến thành vô số mảnh vụn rơi xuống mặt đất.
■’Gầm–”
Thanh Mâu Bạch Hổ giận dữ dang rộng hai cánh nhào vềphía trước, chiến đấu rồi nuốt chửng, trong chớp mắt đã nuốt hết chín con Phệ Hồn Mãng.
Nuốt hết rồi?1
Lâm Dạ nheo mắt, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Hắn cảm giác được từ trong cơ thể Thanh Mâu Bạch Hổ đang tuôn ra một cỗ hồn lực khống lồ, nhanh chóng bay vào hồn phủ.
Hồn lực tinh khiết nhiều như đàn cá đang vừa bơi vào bên trong hồn phủ đã bị hai võ hồn hấp thu sạch sẽ.
Thanh Mâu Bạch Hổ ngửa mặt lên trời gầm to, thân hình đột ngột lớn lên, cả người tỏa ra ánh sáng màu xanh sáng chóỉí
Chiều cao tăng vọt đến hơn sáu mét, hình thể càng thêm to lớn làm khí thế của nó cũng tăng hơn gấp đôi!
Võ hồn đột phá!
Thanh Mâu Bạch Hố đã thành công thăng lên đến Chiến Tướng cấp tứ phấm!
Lúc này toàn bộ chín chiếc cột đá hắc thạch đều đã sụp đổ, biến thành đá vụn rơi lả tả trên đất.
“Trận pháp, bị phá vỡ rồi?”
Trên mặt Liều Thành m tràn đầy kinh hãi, thời gian trôi qua thật lâu nhưng vẫn nói không nên lời.
Đám người vây xem cũng ngây ra như phồng, toàn bộ hiện trường lập tức rơi vào im lặng.
Lâm Dạ hít sâu hai hơi, trong lòng thầm cười khố: “Tuy uy lực của Thần Hồn Đế Thiên rất mạnh nhưng đồng thời cũng tiêu hao quá nhiều”
“Thời gian chưa qua bao lâu đã hao hết thế lực của ta, sau này muốn dùng cũng phải cẩn thận hơn mới được”
Hắn hít một hơi thật sâu, chậm rãi đứng lên rồi nhìn thẳng về phía Trần Diệp.
“Trần Diệp, ngươi thua rồi!”
Trần Diệp giật mình hoàn hồn lại, nhất thời vừa kinh ngạc lại bối rối, không biết nên trả lời thế nào.
Mọi người nhao nhao quay đầu nhìn Trần Diệp sau đó xì xào bàn tán.
“Không phải là Trần Diệp không chịu thua đó chứ? Tại sao hắn ta không lên tiếng?”
Mặt mày Trần Diệp hơi đỏ lên, hai đấm siết chặt, chữ “thua” này thật sự nặng đến mức hắn nói không nên lời.
“Cái này không tính!”
Diệp Thanh Vân bỗng nhiên hét lên: “Rõ ràng vừa rồi Lâm Dạ chi mới kiên trì đến cột đá thứ tám, cuối cùng vẫn là không chống đỡ nổi!”
“Đợi đến chiếc thứ chín thì trận pháp xảy ra vấn đề!”
“Tất cả cột đá tự nát hết, chẳng qua là hắn may mắn mà thôi, làm sao có thế tính là hắn thắng?”
Hai mắt Trần Diệp bỗng sáng ngời: “Diệp Thanh Vân nói đúng! Đây là do trận pháp có vấn đề, không tính được!”
Lâm Dạ cười lạnh: “Sao vậy, ngươi không chịu thua sao?”
“Ta có thế đổi trận pháp khác đế tái đấu với ngươi!”
Trong lòng Trần Diệp có hơi chột dạ, môi khẽ mấp máy một chút nhưng không dám phản bác.
“Được rồi! Được rồi!”
Liều Thành m tươi cười đi đến hòa giảỉ: “Lâm Dạ kiên trì đến cột đá thứ tám, đạt được chín điếm.”
“Trận này các ngươi ngang tay, không ai thua cả!”
Nói đến đây, hắn ta lặng lẽ dùng ánh mắt ra hiệu với Lâm Dạ.
Hàm ý trong ánh mắt đó khỏng cần nói cũng biết.
Nhà họ Trần không phải thứ dề chọc gì!
Lâm Dạ cười lạnh không nói gì.
Ánh mắt Trần Diệp cực kỳ u ám: “Quên đi! Ta còn có việc quan trọng phải làm, tạm thời tha cho hắn một lần, không cần so đo!”
“Đừng để ta gặp lại ngươi trong học phủ đấy, nếu không ta sẽ đánh ngươi chết tại lôỉ đài!”
Trần Diệp hung hăng nói xong thì xắn tay áo rời đi.
“Khà khà, Trần huynh, vừa rồi ta giải vây cho huynh đó, có phải sau này huynh cũng nên chiếu cố ta một chút hay không?”
Diệp Thanh Vân vội vã đuổi theo.
“Ngươi chọc cái phiền phức lớn như vậy cho ta mà còn dám tranh còng?”
Lửa giận trong lòng Trần Diệp còn đang cháy lớn, vừa nghe hắn ta nói vậy lập tức đưa tay đẩy hắn lảo đảo một cái rồi xoay người bỏ đi.
Nụ cười trên mặt Diệp Thanh Vân cứng đờ lạỉ, sau đó sững sờ tại chổ.
“Lần này Diệp thiếu gia thua đậm rồi, muốn vỗ mỏng ngựa* không ngờ lại vỗ ngay chân ngựa!” (*vỗ mông ngựa = nịnh, vỗ ngay chân ngựa là bị đá)
“Rốt cục Lâm Dạ này là ai? Không ngờ tới Trần Diệp cung không bằng hắn, tại sao lúc trước ta chưa từng nghe tới tên hắn nhỉ?”
“Nghe nói hắn đến từ một thành trì nhỏ nơi biên cảnh, không có bối cảnh gì.”
“Khồng ngờ xuất thân của hắn cũng không khác ta là mấy nhưng tài năng lại kinh người như vậy.”
Sau khi mọi người bàn tán một lúc thì ánh mắt lúc họ nhìn về phía Lâm Dạ cũng nhiều hơn vài phần kính sợ.
Một lát sau, đại trận đã được sửa chữa xong.
Khảo hạch đầu vào tiếp tục tiến hành, lúc này buổi khảo hạch cung đã sẳp kết thúc.
“Làm sao trận pháp khảo hạch lại bị hỏng chứ?”