Lang Tế Chiến Thần - Chương 113
Thực tế, nếu trong ba năm qua, mẹ con Bạch Liên Hương không làm nhiều điều quá đáng với hắn, không đấy hắn vào đường cùng lúc ly hôn thì công ty Thịnh Thế này, hán tặng cho bọn họ cũng được.
Diệp Lân chưa bao giờ là một người hẹp hòi.
Nhưng những gì hai mẹ con này đã làm, thực sự là quá đáng vô cùng, cho họ dù chỉ một chút cũng không đáng.
“Chuyện thứ hai thì sao?” Diệp Lân sờ sờ mũi, cũng không sổt ruột đi gặp Bạch Liên Hương, mà là mở miệng hỏi.
“Chuyện thứ hai là công ty, cỏng ty đang gặp một rắc rối lớn.” Hà Cương thở ra một hơi nói.
“Hửm?” Diệp Lân nhướng mày hỏi: “Khỏng phải công ty chúng ta hợp tác cùng tập đoàn Thịnh Vượng sao? Theo lý thuyết hẳn phải phát triến mạnh mẽ mới đúng.”
“Việc kinh doanh bây giờ của còng ty thực sự đang phát triển mạnh, nhưng công ty chúng ta làm phân phối, mặc dù cả nước đều có chi nhánh của chúng ta, nhưng trụ sở chính vẫn là ở Giang Thành và Lâm Hái, mới ngày hôm qua, mặt bằng bên Lảm Hải đột nhiên tăng giá thuê gấp ba lần.” Hà Cương thở dài nói: “Sau khi tăng gấp ba lần, chúng ta không có cách nào xoay sớ.”
Về phương diện này, Diệp Lân cũng không hiểu lắm, lông mày của hắn nhíu lại nói: “Bọn họ muốn tăng, cùng lắm thì chúng ta đối một địa điếm khác.”
“Là như vậy, tôi đã liên lạc với một sổ công ty phân phối lớn khác, nhưng bọn họ đều không muốn hợp tác cùng chúng ta, trong khoảng thời gian ngắn muốn tìm kiếm địa điểm mới, thật sự có chút khó khăn.” Hà Cương thở dài nói: “Thật ra tôi đã đoán đại khái được nguyên nhân, một trong những công ty hậu cần lớn nhất ở Lâm Hải được gọi là ‘Express’, trước đây Giang Chấn Nam chủ yếu hợp tác với họ, bây giờ có lẽ họ nghĩ rang chúng ta đã cướp mối
làm ăn của họ, vì vậy liên minh đế gảy khó dễ chúng ta.”
Diệp Lân nhíu mày một cái, sau đó trầm ngâm nói: “Đúng lúc dạo này tôi muốn đi Lảm Hải một chuyến, anh gửi cho tôi tư liệu về công ty mà chúng ta hợp tác, tôi sẽ đi giải quyết vấn đề này.”
Hà Cương sửng sốt một chút, sau đó gật đầu nói: “Được, anh đến Lâm Hải, tôi bảo người ra đón anh.”
Diệp Lản gặt gặt đầu, sau đó đứng lên nói: “Được rồi, vậy bây giờ đi gập Bạch Liên Hương đi!”
Hà Cương thở dàl một hơi nói: “Lúc trước anh gặp phải một mẹ vợ và một người phụ nữ như vậy, quả thực là xui
xẻo.”
Diệp Lân cười cười, không nói nhiều, đi về phía phòng họp bên cạnh.
Bên trong phòng họp, không chí có một mình Bạch Liên Hương, Lâm Vân Nguyệt và Lâm Thiến đều ở đây, ngoài ra, còn có một người đàn ông trung niên, ông ta xách theo một chiếc cặp, còn có một cặp kính, hẳn là luật sư Lâm Vân Nguyệt và Bạch Liên Hương mời tới.
Nhìn thấy Diệp Lân tới, trong mắt Bạch Liên Hương lóe lên vẻ oán hận.
Diệp Lân lại không quá để ý, hắn đi tới đứng đối diện với bốn người, đặt mông ngồi xuống, mắt nhìn thắng!
Mấy ngày không gặp, Lâm Vân Nguyệt quả thật tiều tụy đi rất nhiều, trong khoảng thời gian này hiến nhiên không ngủ ngon!
Mới ly hôn được bao nhiêu lâu chứ, lúc mới ly hôn còn rất hăm hở, vậy mà giờ lại tiều tụy như thế.
Đó là sự khác biệt của địa ngục và thiên đường.
“Diệp tiên sinh, xin chào!” Người đàn ông kia nhìn Diệp Lân, trong giọng nói mang theo ý khinh người nói: “Tôi là Tiêu Vũ, luật sư đại diện mà Lâm Vân Nguyệt mời tới, hiện tại chúng tôi nghi ngờ anh đã lặng lẽ tích lũỵ được rất nhiều tài sản trong thời gian kết hôn, trên thực tế đây là tài sản chung của vợ chồng, đây là thư luật sư bên phía chúng tôi soạn thảo, anh xem qua một chút.”