Lang Tế Chiến Thần - Chương 117
Diệp Lân mắng thầm một câu, sau đó nhìn người thanh niên kia nói: “Thế nào? Anh nhìn trúng thì là người của anh rồi à?”
“Nếu đi Lâm Hải tôi nghĩ anh vẫn nẻn tìm hiếu rõ người ở Lâm Hải mới phải.” Anh ta lại nói tiếp: “Bây giờ tin tức rất phát triển, lên mạng tìm thông tin của tỏi cũng rất dể.”
Câu này cúa anh ta mang theo ý tứ đe dọa.
Diệp Lân thích thú nhìn anh ta, sau đó hân nhún vai nói: “Xin lỗi, tôi chẳng có chút ấn tượng nào cả.”
Ánh mắt của người thanh niên kia lóe lên chút giận dữ: “Được thôi, vậy tôi đây tự giới thiệu, tôi họ Trương, Trương trong Ngao Trương (*Ý chỉ kiêu ngạo, hung hăng càn quấy)
‘Tôi họ Trương, Trương trong Ngao Trương.”
Hân cười chế giễu, là một người đàn ông mà trên mặt còn đánh phấn, điều này khiến Diệp Lân nhìn có chút chán ghét. Đi kèm với dáng tươi cười rất đắc ý của anh ta, đối với Diệp Lân mà nói, hung hăng càn quấy đâu không thấy, nhưng dáng vẻ muốn ăn đòn thì quả thật là có đấy.”
Hắn lại nói tiếp: “Tôi đoán anh chắc hẳn đã từng nghe tới tên tôi, tên tôi là Trương Dục.”
Diệp Lân gãi gãi đầu, liếc anh ta một cái: “Chưa từng nghe qua!”
“Anh!” Vẻ mặt Trương Dục ngẩn ra, sau đó anh ta lại mỉm cười nói: “Sau khi xuống máy bay, anh có thế lên mạng search thông tin của tôi.”
“Không có hứng thú.” Diệp Lân khoát khoát tay, không muốn để ý tới người này nữa.
Bên cạnh Diệp Lân, vẻ mặt hai mẹ con Trần Mỹ Huyên có chút thay đối, hình như bọn họ đã từng nghe thấy cái tên này, vẻ mặt của Trần Hi như bừng tỉnh đại ngộ, nhưng cô cũng không quan tâm lắm.
Diệp Lân không muốn tiếp tục nói chuyện với anh ta nữa.
Nhưng Trương Dục thấy Diệp Lân như vậy liền tức giận, anh ta nhìn Diệp Lân nói: “Được, nếu anh đã không muốn lên Baidu, tôi có thế tự giới thiệu thêm, tôi cũng có thể xem như là người có tiếng tăm không lớn không nhỏ ở trên mạng, ở cái đất Lam Hải này, có rất nhiều người có tiền có quyền là bạn của tỏi, ví dụ như Chu Thụy của Chu gia, Bạch Kỳ của Bạch gia, Lâm Tử Thiền của Lâm gia, tôi nghĩ chắc hẳn anh cũng biết mấy người họ.”
Trong lòng Diệp Lân khẽ kinh ngạc, quả thật mấy người này hắn đều biết hết.”
Chu Thụy đương nhiên là không phải nói rồi, Bạch Kỳ là anh trai của Bạch Dao, lớn hơn Diệp Lân một tuổi, anh ta là một người luyện tập Sanda, hơn nữa còn thích kiểm soát em gái, hễ có đứa con trai nào tới gần em gái mình đều sẽ bị anh ta hành hung.
Lúc trước Diệp Lân chơi với Bạch Dao, Bạch Kỳ cũng không thích Diệp Lân lắm, nhưng sau khi em họ xảy ra chuyện, Diệp Lân thiếu chút nữa đã bị Bạch Kỳ lột mất một lớp da.
Đương nhiên, ấn tượng của Diệp Lân về Bạch Kỳ cũng xem như khỏng tồi.
Còn phần Lâm Tử Thiền, anh ta cũng xuất thân từ Diệp gia giống Diệp Lân, nhưng khác nhau ở chỗ, Lâm Tử Thiên là dòng chính của Diệp gia, hơn nữa còn là người kế thừa số một của một đế chế thương nghiệp khống lồ nhà họ Diệp. Bọn họ mới chỉ gặp qua vài lần, con người Lâm Tử Thiền rất kiêu ngạo, hắn luôn xem thường người có xuất thân từ chi khác như Diệp Lân.
Nhìn thấy vẻ mặt có chút kinh ngạc của Diệp Lân, Trương Dục lộ ra vẻ đắc ý, sau đó anh ta thấp giọng nói: “Thế nên anh hiểu rồi chứ? Đối chỗ ngồi cho tôi, ngoài ra hai người đẹp kia là do tôi nhìn thấy trước, đừng có đòi tranh với tỏi.”
Diệp Lân cạn lời đáp: “Bọn họ đúng là lợi hại thật, nhưng mà…bọn họ lợi hại thì có liên quan gì tới anh. Hơn nữa, cho dù bản thân anh cũng lợi hại thì cũng đếch liên quan gì đến ông đây cả, xuống khỏi máy bay, ai về nhà nấy, chắng ai quen biết ai cả.”