Lang Tế Chiến Thần - Chương 127
“Đúng thế, bản thân mình vô dụng thì đừng trách chúng tôi.” Phương Châu cũng chen vào một câu.
Khương vr dường như rất sợ người phụ nữ này, cũng không nói lại lời nào/
Diệp Lân vổ vổ Khương Vĩ, sau đó cười nói: “Được rồi, đừng có suy nghĩ nữa, không phải là kiếm tiền thôi sao? Ngày mai cậu tới công ty tôi làm đi, tôi cho cậu 500 vạn tệ môt năm.”
Hắn vừa nói xong lời này, Khương Vĩ liền sửng sốt.
Anh cứ nghĩ Diệp Lân mới trở về Lam Thành mà thôi, hẳn là không có tiền, nói cảu này chí vì muốn giữ mặt mũi cho anh ta. Trong lòng anh ta liền âm thầm cảm kích Diệp Lân.
Phương Châu và Phương Lệ đang chuấn bị rời đi thì dừng bước, Phương Châu quay đầu nhìn Diệp Lân, ông ta khinh thường nói: “Cậu có công ty? Còn cho cậu ta 500 vạn tệ mỗi năm? Chém gió thì ai cháng biết?”
Phương Lệ cũng trào phúng nói: “Sao tôi không biết bên cạnh anh còn có bạn giàu như vậy đó?”
Diệp Lân cười cười, nói với Khương VT: “Thẻ ngân hàng!”
Phương pháp đối phó với cả nhà Phương Lệ, đương nhiên là khiến bọn họ hổi hận ngay lập tức.
Khương Vĩ nghe thấy lời này của Diệp Lân, không biết anh đang muổn gỉớtrò gì. Nhưng Diệp Lân vẫn thành thât móc ra môt chiếc thẻ.
Hắn còn lấy điện thoại ra, nhanh chóng nhập số thẻ ngân hàng, rồi nói với Khương Vĩ: “Ngày mai tôi đưa cậu tới công ty làm, trả trước cho cậu một năm tiền lương.”
“Ting!”
Đồng thời, điện thoại của Khương vrcũng kêu lên một tiếng chuông thông báo tin nhắn.
Khương Vĩ ngu ngơ rút điện thoại ra, nhưng trong nháy mắt, đồng tử của anh liền co rút: “Diệp lân, cậu chuyến cho tôi 500 vạn thật sao? Cậu điên rồi.”
Diệp Lản cười cười: ‘Trả trước, ngày mai tới đi làm là được rồi, lương năm nay của cậu không còn xu nào nữa đâu.”
“Lừa ai chứ!” Phương Lệ cười lạnh, sau đó bước lên một bước, cướp điện thoại trong tay Khương Vĩ lại.
Sau đó cô ta nhìn thoáng qua, vẻ mặt liền thay đối nhìn Diệp Lân nói: “Anh thật sự chuyển cho anh ta 500 vạn tệ.”
Diệp Lân cười khinh: “Sao tôi phải lừa mấy người? Mấy người có gì đế tôi phải lừa? Bắt đầu từ ngày mai, Khương Vĩ chính là người giàu ở thành phố Lâm Hải này rồi.”
Phương Châu ở bên cạnh cũng cầm điện thoại xem, nhất thời sắc mặt của ông ta trờ nên u ám.
Cú sốc này quá lớn đối với Khương vr.
Anh khỏng ngờ Diệp Lân không hề nói giỡn với anh. Đến lúc này anh vản chưa lấy lai đươc tỉnh thần.
Mà Phương Châu sững sờ một lúc, trên mặt ông ta bày ra dáng vẻ tươi cười:
“Khương Vĩ, bây giờ cậu có tiền rồi, sính lề này đối với cậu cũng không có chút áp lực nào cả, cậu với Tiếu Lệ cũng bên nhau lâu như vậy rồi, hay là ngồi lại một chút, chúng ta thương lượng chọn một ngày tốt đế tiến hành hôn lễ?”
Diệp Lân sợ ngây cả người, vốn dĩ anh chỉ muốn làm cho Phương Châu và Phương Lệ hối hận mà thôi, không ngờ da mặt Phương Châu lại dày như vậy!
Khương Vĩ thở dài một hơi, anh nhin Diệp Lân với ánh mắt cảm kích, sau đó nói với cha con nhà Phương Lệ: ”Bỏ đi, chúng tôi đã chia tay rồi. Trả điên thoai lai cho tôi.”
Gặp phải loại chuyện này, trong lòng Khương vr rất tức giận.
Anh ta trả giá 6 năm, cuối cùng thua vì hiện thực, bây giờ một giây trước đối phương còn nói không xứng VỚI chính mình, giây tiếp theo thấy anh ta có 500 vạn lại muốn tìm anh ta hợp lại.