Lang Tế Chiến Thần - Chương 129
“Haizz, Cảnh An, thật ra cũng không có ý gì cả, nhưng lúc trước Diệp Lân thật sự phạm tội đúng không, xác thật có chút gì đó. Cậu nên gọi điện thoại cho nó, bảo nó đừng đến, bây giờ trong nhà đang có nhiều người.”
Người nói chuyện chính là bác cả Tào Kim. Trong nhà mẹ của Diệp Lân tổng cộng có ba anh chị em, mẹ của hắn đứng hàng thứ hai, tên là Tào Vân, phía sau còn một người em gái là Tào Đa, cũng chính là dì nhỏ của Diệp Lân.
Người vừa nói chuyện chính là bác cả của Diệp Lân.
“Đúng vậy, chị hai.” Ngay sau đó, âm thanh dì nhỏ cúa Diệp Lân cũng vang lên, nói: “Chị biết mà, lúc trước em thích nhất Diệp Lân, nhưng chúng ta không nghĩ đến cuối cùng đứa nhỏ này sẽ đi lên con đường trái pháp luật. Hôm nay là sinh nhật của em, cả gia đình đều ở, vốn dĩ chuyện Diệp Lân ra tù là chuyện tốt, nhưng sau khi nó đi vào bên này, mọi người sẽ ở chung với nó như thế nào.”
“Cô ba.” Lúc này, một âm thành tiều tụy vang lên, nói: “Chắc chắn Diệp Lân bị oan uổng, thằng bé là người như thế nào chúng ta đều rõ ràng, sao thằng bé có thể làm ra chuyện đó..
Đúng lúc này, đột nhiên cánh cửa bị đóng lại, ảm thanh của Tào Kim lại truyền đến một lần nữa: “Cô hai, Cảnh An, xác thật là có chút thành kiến, nhưng chuyện khi đó của Diệp Lân đã làm liên lụy đến chúng ta. Lúc đó chuyện này ở Lâm Hải ai mà không biết, vì chúng tôi có quan hệ họ hàng với Diệp Lân làm cho tiền lương của tôl cũng bị ảnh hưởng theo. Cô biết mà, bây giờ Diệp Lân trở lại là chuyện tốt, nhưng đối với chúng tôi là chuyện xấu.
Tóm lại cô vẫn nên gọi điện thoại cho nó; bảo nó đừng đến đây/’
“Đúng vậy, lúc trước đã làm chúng ta đủ mất mặt rồi…”
Bên trong truyền ra từng đợt âm thanh.
Diệp Lân đứng bên kia, hơi cau mày!
Hắn đã từng nghĩ đến, sau khi chính mình trờ về Lâm Hải, thân thích cũng vậy, bạn bè cũng vậy, tất cả sẽ có thành kiến với chính mình! Nhưng hắn khỏng nghĩ đến, chín năm trôi qua, loại thành kiến này còn sâu như vậy.
“Diệp Lân thật sự bị oan uổng, hơn nữa cho dù là thật sự, chín năm đã trôi qua, các người không thể cho thẳng bé một cơ hội làm người nữa sao?” m thanh của Diệp Cảnh An truyền ra.
“Cảnh An, chú nhìn thái độ của mọi người đi, không phải chúng tôi chỉ nói không, thật sự lúc trước nó đã làm một chuyện sai lầm.” m thanh của Tào Kim lại truyền ra một lần nữa.
Tào Dung nhíu mày nói: “Chị hai, chị cũng gọi điện thoại cho nó đi, hỏm nay trong nhà đến rất nhiều thân thích, quả thật không tốt lắm. Ngày mai em tự mình đến cửa, hơn nữa sẽ giới thiệu cho nó một công việc mới, chị thấy thế nào? Mặc dù bên chỗ kia anh rế là tổng giám đốc, nhưng khỏng phải không có một chút quyền nhân sự nào…”
Ngoài cửa, Diệp Lân nghe bọn họ đàm luận, sắc mặt có chút phức tạp.
Qua một trận, dưới sự khuyên bảo của mọi người, cuối cùng điện thoại của hắn vang lên, hản thở ra một hơi, trên mặt nở nụ cười tươi, nói: “Alo, cha!”
“Diệp Lân.” m Thanh của Diệp Cảnh An có chút phiền muộn.
“Cha, cái đó, hôm nay có lẽ con không đến nhà Dì được, vừa rồi còn gặp được bạn lúc nhỏ Khương Vĩ, quen biết con từ lúc ở nhà trẻ, cậu ta một hai lôi kéo con đỉ ăn cơm, con không từ chối được cậu ta.” Diệp Lân cười nói.
Hân không muốn tăng áp lực cho Diệp Cảnh An.
Diệp Cảnh An nghe được những lời này, hơi thở ra một hơi nhẹ nhõm: “Vậy được rồi, vậy con ăn cơm nước xong nhớ về nhà sớm. Đợí lát nữa cha ăn cơm bên chỗ dì nhỏ của con, cũng đưa mẹ con về, con không biết mẹ con nghe nói con đã trở về, vui như thế nào đâu.”
Diệp Lân gật đầu nói: “Vâng, vậy con cúp máy đây.”
Nói xong, hắn cúp điện thoại!