Lang Tế Chiến Thần - Chương 131
Diệp Lân đoán cô vừa thất tình.
Nhưng hắn không quan tâm quá nhiều, hẳn nghĩ, chờ uống xong số rượu này thì sẽ trở về nhà.
Qua một lúc, có mấy người vội vội vàng vàng chạy lại đây, một trong số họ nhanh chóng đến gần cô gái váy đen và nói, “Phỉ Phĩ, cuối cùng anh cũng tìm được em.”
Cô gái được gọi là Phỉ Phỉ đã uống đến mức ánh mât hơi mê ly, cô ôm chai rượu, ngấng đầu nhìn về phía người thanh niên trước mặt mà mắng: “Anh cút cho tôi!”
“Phỉ Phỉ, anh xin lỗi, anh thực sự xin lỗi, anh sai rồi…” Người đàn ông vội vàng mở miệng: “Ngay cả khi em không tha thứ cho anh, em cũng khõng thể chạy đến quán bar tìm một người đàn ỏng xa lạ đế uống rượu như vậy!
Nói xong, anh ta nhìn về phía Diệp Lân, ngay sau đó, nét mặt hơi đổi nói: “Diệp Lân?”
Diệp Lân ngước mât lên, hắn cảm thấy người trước mặt có chút quen thuộc, qua một lúc, trong đầu hân mới nảy ra một cái tên.
Chu Chí, nhà họ Chu ở Lâm Hải, cũng chính là người của gia tộc Chu Thụy, nhưng mà anh ta chỉ là dòng thứ, địa vị ở trong gia tộc so với Chu Thụy là một trời một vực, nhưng ở trong gia tộc lớn nhưthế, cho dù là dòng thứ thì điều kiện cũng tốt hơn rất nhiều so với người bình thường.
Anh ta và Diệp Lân là bạn cùng lớp thời trung học. Hơn nữa lúc còn học trung học, cũng từng theo đuối Bạch Dao, lúc đó quan hệ của Diệp Lản với Bạch Dao tương đối tốt, giữa hai người vẫn luôn có sư đối dich.
“Hai ngày trước anh Thụy nói cậu ra tù rồi, hiện đang ờ Giang Thành, lúc đó tôi còn không tin, dù sao loại người bị kết án tù chung thân như cậu, nên ở trong tù cả đời mới phải, kết quả bây giờ lại trở về Lâm Hải.” Chu Chí nhìn Diệp Lân, cười lạnh một tiếng nói.
Nghe được lời này, Diệp Lân liền nhíu mày, hân nhìn thoáng qua Chu Chí nói:
Tâm tình của tôi không tốt, đừng đến làm phiền tôi.”
“Hừ!” Chu Chí cười lạnh một tiếng nói: “Phỉ Phỉ chính là bạn gái của tôi, cậu bỏ cái gì vào rượu của cô ấy rồi, có phải cậu lại muốn vào tù không?”
“Tôi uống rượu với ai liên quan cái rắm gì đến anh.” Lúc này, cỏ gái tên Phỉ Phỉ kia dường như tỉnh táo một chút, cô đấy Chu Chí ra nói: “Anh và tôi đã chia tay rồi, anh cút cho tôi, đồ cặn bã!”
Chu Chí bị đấy lui lại một bước, anh ta nắm chặt tay, lắc cố mình một cái, nhìn về phía Diệp Lân nói: “Diệp Lân, có bản lĩnh đấy, vừa mới trở về Lâm Hải đã đến quyến rũ người phụ nữ của tôi! Cậu đã bị nhà họ Diệp đuối ra ngoài rồi, còn tưởng tôi giống như lúc trước, không dám động đến cậu sao?”
“Mấy anh em, giữ hắn lại cho tỏi!” Anh ta nói với những người đi cùng mình.
Lúc này, một nhân viên phục vụ lên tiếng: ‘ Chu tiên sinh, đây là quán bar, có ân oán gì, vui lòng ra ngoài giải quyết!”
Chu Chí nhướng mày, sắc mặt trở nên tối sầm, dường như đang kiêng kỵ cái gì đó, sau đó nghiến răng nghiến lợi trừng mat nhìn Diệp Lân nói: “Tên ngốc, coi như cậu may mắn.”
Nói xong, anh ta lại đi tới trước mặt người phụ nữ kia nói: “Phỉ Phí, đi thôi, em đừng một mình đến đây.”
Phỉ Phỉ lại đấy anh ta ra, sau đó cô lập tức tiến về phía Diệp Lân, nắm lấy cánh tay Diệp Lân, thấp giọng nói:
“Cứu tôi, tiền rượu hôm nay tôi sẽ thanh toán hết.”
Chu Chí nhìn thấy cảnh này, nhướng mày, anh ta nhìn thoáng qua Diệp Lân nói: “Diệp Lản, buông tay ra cho tôi!”
Diệp Lân bưng ly rượu lên, không để ý tới anh ta.
Chu Chí nhìn thấy bộ dáng này của Diệp Lân, trên mặt hiện lên sự tức giận, anh ta bước đến trước mặt Diệp Lân, đồng thời định tát Diệp Lân một cái: “ông bảo mày buông tay ra cho ỏng, mày nghe không hiểu sao?”
“Choang!”