Lang Tế Chiến Thần - Chương 133
Trong quán bar, rất nhiều người đổ dồn con mắt vào nhóm Diệp Lân.
Diệp Lân bị mười mấy người bao vảy nhưng vô cùng bình tĩnh, trái lại là cô gái mặc váy đen bên cạnh hắn hơi biến sắc, cuống quít nói: “Đây là hiểu nhầm ”
Người đàn ỏng để tóc đầu đinh bật cười, liếc Diệp Lân một cái, nói: “Hiểu nhầm? Khồng có hiểu nhầm gì hết, dẫn người đi!”
Diệp Lản không nhận ra tên này mà còn không có bất cứ ấn tượng nào.
Về chuyện tại sao anh ta biết mình, hẳn đoán được sơ sơ.
Bạch Kỳ muốn mời người đến Giang Thành dạy dỗ mình, thậm chí là đích thân ra tay với mình thì đương nhiên anh ta có cho đàn em xem ảnh của hẳn.
Hắn thở dài khẽ khẽ, nói với người đàn ông đầu đinh: “Tao nói rồi, anh ta ra tay trước.”
“Ai ra tay trước quan trọng hơn à?” Người đàn ông đầu đinh nhìn Diệp Lân, cười khẽ: “Thiên đường có lối mày không đi, địa ngục không cửa cứ đảm đầu. Mày sỉ nhục em gái của anh Kỳ tao lại còn dám chạy đến địa bàn của anh ấy. Mày đúng là điền hình của không biết chữ chết viết như thế nào. Dẩn đi cho tao!”
Lập tức có mấy người áp sát Diệp Lân.
Chu Chí đổi diện Diệp Lân tỏ vẻ cười trên sự đau khổ của người khác.
Diệp Lân nhìn xung quanh, anh chau mày, thật sự là nhiều người vây xung quanh quá!
Người gác đêm hành động khiêm tốn, bình thường sẽ không hành động trước mặt mọi người.
Diệp Lân từng hành động vài lần, đối phó Lam Tinh cũng dê bời anh dám châc họ không dám tiết lộ.
Nhưng tình hình bây giờ khác, nếu đế lộ trình độ vũ lực ấy sẽ ví phạm quy tắc của Người Gác Đêm.
Hắn nhíu lông mày, nhần nhịn.
“Đừng chạm vào tao, tao tự đi được.” Diệp Lân lạnh lùng nhìn hai người áp sát.
“Hờ, thằng ranh gớm nhỉ.” Áp sát hẳn là một người người đàn ông đô con, nghe Diệp Lân nói thì nhếch môi: “Tao cứ thích chạm vào mày đấy, mày làm gi được tao?”
Nói rồi một tay của hẳn ta túm thẳng Diệp Lân!
Đúng lúc này, Diệp Lân bất thình lình nắm ngón tay của hân ta, cùng với đó dồn lực cổ tay bẻ ngược bàn tay kia.
“Á!”
Chỉ trong một cái chớp mât, người đàn ông đô con kêu gào thảm thiết.
Trước mặt mọi người, hẳn không được dùng vũ lực vượt xa người bình thường, nhưng vũ lực bình thường thì không thành vấn đề.
Tất cả mọi người đều không ngờ Diệp Lân dám đánh lại trong tình huống này. Người đàn ông đầu đinh liếm môi, nói: “Dám đánh?
Hơi bị thú vị đấy! Không hổ danh từng đi tù.”
“Bỏ tay ra!” Những người khác vội vàng xúm lại quát tháo.
Diệp Lân nhếch khẽ lông mày, dùng lực nhẹ cố tay đẩy hắn ta ra.
Hẳn nhắc lại: “Tao đi với chúng mày nhưng đừng chạm vào tao. Thằng nào chạm thằng đó chết!”
“Mày…”
Một đám người nghe Diệp Lản dám nói thế với mình đương nhiên không phục.
Người đàn ông đầu đinh phấỵ tay: “Cho nó tự đi, đến nơi vắng vẻ chúng ta sẽ tha hồ chơi với nó.”
Diệp Lản nhếch môi cười mỉm.
Có người dằn đường, Diệp Lân đang định đi thì cô gái mặc váy đen tên Phỉ Phỉ vội vàng ngăn cản: “Anh không được đi với họ. Anh sẽ bị họ đánh chết.”
Cô gái này vẫn gọi là có tình có nghĩa.