Lang Tế Chiến Thần - Chương 137
Người đẹp mặc váy đen hơi sửng sốt một chút, sau đó yên lặng lấy điện thoại ra
“Diệp Lân, CMN cậu có phải là đàn ông hay không, Phỉ Phỉ uống chút rượu của cậu là đế mắt đến cậu, bây giờ cậu muốn cô ấy trả tiền, cậu không cảm thấy mình quá low?” Chu Chí lạnh lùng nói.
Diệp Lân lười để ý đến tên này, chỉ nhìn người đẹp mặc váy đen.
Người đẹp mặc váy đen đảo điện thoại, vừa trả tiền vừa tự giới thiệu, nói: “Tôi là Trần Phỉ…”
Nghe thấy Trần Phỉ tự giới thiệu với Diệp Lân, Chu Chí đứng bên cạnh cái mũi sắp tức giận đến mức lệch đi, anh ta nhìn Diệp Lân nói: “Diệp Lân, cậu xác định muốn cướp phụ nữ với tôi!”
“Tôi không có một chút hứng thú gì với chuyện của các người.” Diệp Lân nhàn nhạt nói.
NÓI xong, hắn gọi lại một chiếc taxỉ đang đổ ở bẽn ngoài, trực tiếp chui vào.
“Ngay cả một chiếc xe cũng không có, ở chỗ này giả vờ gì với tôi.” Chu Chí khỉnh thường nói.
Nhưng lại không ra tay làm gì cả, Diệp Lân bị người của quán bar Lưu Hỏa đưa ra phía sau, sau đó trở lại không chút hao tốn gì, đây vẫn là chuyến đầu tiên như vậy kế từ khi quán bar Lưu Hỏa khai trương đến nay.
Trên thực tế, lúc trước sau khi anh ta bị người phục vụ quát lớn, vốn dĩ kiêng dè chính bởi vì thanh danh bên ngoài của quán bar Lưu Hòa.
Người ra tay bên trong quán bar Lưu Hỏa sẽ bị đưa ra phía sau, sau đó khi trở lại, không một ai còn lành lặn!
Anh ta không biết Diệp Lân làm được như vậy bằng cách nào, cho nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nhìn Diệp Lân đi xa, anh ta lại tiếp tục nhìn về phía Trần Phỉ, nói: “Phỉ Phỉ, để anh đưa em về nhà!”
“Anh cút xa tôi ra được không?” Trần Phỉ lạnh lùng liếc nhìn anh ta một cái, nói: “Chúng ta đã chia tay, hơn nữa về sau không còn bất cứ khả năng nào nữa. Ngoại tình, đối tượng còn không chỉ một người, loại đàn ông khốn nạn như anh! So với người vừa rồi, anh thực sự quá yếu ớt!”
Nói xong, cô ta cũng gọi một chiếc xe taxi, chui vào trong đó.
Chỉ đế lại Chu Chí với sắc mặt nặng nề hung ác đứng ở chổ đó, nghiến răng nghiến lợi nói: “Diệp Lân!”
Nửa giờ sau, bên trong quán bar Lưu Hỏa, một người đàn õng 30 tuối có dáng người cường tráng, mái tóc vuốt keo, mặc vest đi giày da đi thắng vào khỉ làm còng của quán bar, đẩy ra cảnh cửa một căn phòng, anh ta ngửi thấy nồng nặc mùi rượu.
Ngay sau đó, anh ta thấy được trong văn phòng, mười mấy người đang dùng cồn lau mặt cho nhau, thỉnh thoảng còn vang lên âm thanh rên rỉ khiến da đầu tê dại.
“Không phải các người nói bắt lấy Diệp Lân hay sao? Tinh huống bảy giờ là sao đây hả?”
Đúng vậy, người đến chính là người thừa kế đứng đầu của nhà họ Bạch, Bạch Kỳ!
“A Khôn đâu?” Nói xong, anh ta nhìn xung quanh, rất nhanh đã thấy được Bạch Tân Khôn nằm trên ghế văn phòng, trên đầu bó không ít băng gạc, trên mặt hiện lên sự tức giận, nói: “Ai làm.”
“Diệp Lân!” Giọng điệu của Bành Tân Khôn cũng không tốt lắm, mang theo một chút xấu hố.
Cũng đúng, một đám người to như vậy bị một người đánh bại, nói ra ngoài có chút mất mặt.
Nhìn sắc mặt càng ngày càng đen của Bạch Kỷ, Bành Tân Khôn cắn răng nói: “Hắn ta còn nói… Chuyện lúc trước hân ta bị oan uổng, hắn ta chỉ giải thích một lần, tin hay không tùy anh. Nếu anh cho người đối phó với hắn ta, hắn ta sẽ tiếp nhận toàn bộ, nhưng anh cũng phải thừa nhận hậu quả khi đối địch với hắn ta, hắn ta còn nói… Đảy là uy hiếp!”