Lang Tế Chiến Thần - Chương 139
Giang Uyến Uyển bĩu môi: “Có thế thế nào được, còn chẳng phải là ngày nào cũng đến muộn à, vốn dĩ lần này đến đây em còn định đưa anh ta theo nữa, cuối cùng là sáng nay, em chờ đến 10 giờ hơn vậy mà anh ta vẫn chưa đến công ty, tức chết em rồi.”
Bạch Dao nhíu mày nói: “Cậu ta không quý trọng cơ hội làm việc của mình vậy sao?”
“Anh ta vốn có cần công việc đâu, ờ ngân hàng Tân Hải anh ta có…..”
Nói đến đây, Trâu Thiến Thiến vội kéo tay Giang Uyến Uyển, Giang Uyển Uyển lập tức phản ứng lại rồi nói: “Dù sao cũng kệ tên này đi, cha em thích anh ta lắm, chắc là sẽ không đuối anh ta đâu.”
“Em nói… liệu cậu ấy có đến Lâm Hải không?” Bạch Dao bỗng lên tiếng hỏi.
vẻ mặt mấy người Giang Uyến Uyến đều hơi động, kỳ quái nhìn Bạch Dao.
Trần m m bên cạnh bĩu môi nói: “Anh ta đến đây làm gì, người như thế, nhìn thỏi cũng thấy bấn cả mắt.”
Nghe thấy lời của cô ta, Tân Hiểu Vi khẽ nhíu mày rồi nói: “Thực ra con người Diệp Lân tốt lắm.”
“Reng reng reng….” Đúng lúc này, điện thoại của Bạch Dao vang lên, cô nhìn lướt qua rồi bắt máy: “Alo, anh hai!”
Là điện thoại của Bạch Kỳ.
“Alo, Dao Dao, nói cho em nghe chuyện này, Diệp Lân tới Lâm Hải rồi, em cách thằng nhãi đó xa một chút, nếu nó mà dám đến tìm em thì em nhớ gọi điện cho anh trước, châc chắn thằng nhãi này có ý với em, anh nghĩ nó định phá hỏng tiệc đính hôn của em với Chu Thuỵ.” Bạch Kỳ nói: “Lễ đính hỏn của các em nhất định không được xảy ra sai sót gì hết, em hiểu chưa?”
“Cái gì?” Trong giọng nói của Bạch Dao lộ chút khiếp sợ.
“Đúng vậy, cậu ta vừa mới đến quán bar của anh, còn nảy sinh xung đột nhỏ với người làm của anh.” Bạch Kỳ cười lạnh.
“Em biết rồi.” Bạch Dao thở dài một hơi.
Sau khi ngắt điện thoại, ai cũng không đế ý đến trong mắt Bạch Dao thoáng chút vui mừng, sau đó cô nhìn mọi người rồi nói: “Diệp Lân… đến Lam Hải rồi.”
“Hở?” Mấy người còn lại trong phòng bao đều kỉnh ngạc nhìn về cô.
Lúc Diệp Lân về đến nhà, cha mẹ hân cũng đã trở lại, Tào Vân trông thấy Diệp Lân thì vui đến nổi nước mắt không ngừng rơi xuống, bà kéo tay Diệp Lân rồi nói chuyện, mãi đến 1 giờ sáng mới không nỡ mà đi nghỉ ngơi.
Một đêm không nói.
Sáng hôm sau, lúc Diệp Lân tỉnh lại đã là 10 giờ hơn.
Hẳn chỉ rửa mặt qua loa sau đó bèn gọi điện cho Khương Vĩ, điện thoại lập tức thông qua, ờ đầu bên kia, Khương Vĩ mâng: “Mẹ nó, sao giờ cậu mới gọi điện cho tôi, tỏi còn tường mình nằm mơ nên tự cho mình mấy tát đấy.”
Diệp Lân vui hẳn lên.
‘Tôi đến đâu làm thế?” ở đầu bên kia, Khương Vĩ hỏi.
“Tập đoàn Hãn Vũ.” Diệp Lân bình tĩnh nói.
“Tập đoàn… tập đoàn… Hẫn Vũ?” Lúc nghe thấy cái tên này Khương Vĩ lắp bẳp hỏi lại.
Đúng rồi, là tập đoàn Hãn Vũ ở Yến Kinh, cũng không hề thua kém tập đoàn dưới tay những gia tộc đỉnh cao.
Mà điều mấu chốt chính là Diệp Lân có 70% cổ phần trong công ty tập đoàn Hãn Vũ, mà 30% cổ phần còn lại là của Chiết Thu Vũ.
Cha của Diệp Lân cũng đi làm ờ đây, thế nhưng bới vì Diệp Lân muốn để cha mình thoải mái nên từ lúc cha mới bắt đầu nhặn chức đả căn dặn người bên này đừng để Diệp Cảnh An làm gì.