Lão Đại, Phu Nhân Đuổi Tới Rồi-Tô Lan Huyên-Lục Đồng Quân-Truyện Full - Chương 384
Nhảy hố truyện: Lão đại, phu nhân đuổi tới rồi
- Tác giả: Thi Thi
- Thể loại: Ngôn tình, Sủng
Chương 384: Chôn giấu bí mật này trong lòng
Lục Đồng Quân thực sự không ngờ tới kết quả này.
Tô Lan Huyên cũng rơi vào trầm tư: “Cả ba chiếc xe kia đều có xăng tràn ra, làm sao có thể trùng hợp đến như vậy.”
Đây chắc chắn không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên mà là ai đó đã cố tình làm vậy..
Lục Đồng Quân suy tư một chút, mới nói: “Lan Huyên, em đi ngủ trước đi, anh đi ra ngoài một chuyến
“Đã muộn như vậy rồi, anh còn đi ra ngoài làm gì?”
“Anh sẽ trở lại nhanh thôi” Lục Đồng Quân hôn lên trán của Tô Lan Huyên, cũng không nói rõ ràng, mà đi ra ngoài rồi.
Trời đổ cơn mưa nhẹ rả rích, Tô Lan Huyên đứng trên ban công đưa mắt nhìn anh rời đi.
Hạ Đình lái xe, Lục Đồng Quân ngồi ở hàng ghế sau, khởi động xe, chẳng mấy chốc đã biến mất hòa vào màn đêm mưa gió.
Lục Đồng Quân nói: “Tới hiện trường vụ cháy”
“Vâng, thưa lão đại” Hạ Đình trực tiếp lái xe về phía khách sạn: “Lão đại, có cần tôi tiếp tục điều tra chuyện xăng dầu không ạ? Liệu có phải là cha ruột của chị dâu.”
Lục Đồng Quân cắt ngang lời của Hạ Đình: “Đi tới hiện trường lần nữa xem sao”
“Vâng!”
Cũng chẳng trách Hạ Đình lại phán đoán như vậy, Tần Kiều Lam là con gái ruột của Tần Chẩn Đông, nếu ông ta có giúp đỡ cũng không phải là chuyện không thể.
Lục Đồng Quân đi đến khách sạn.
Lãnh Phú Cường vẫn còn đang ở đó, anh ta cũng vừa quay trở lại để khảo sát hiện trường một lần nữa.
Căn phòng trong khách sạn bị thiêu rụi cháy đen, ngay cả một số căn phòng bên cạnh cũng bị cháy.
Không khí nồng nặc mùi khét lẹt, thi thể của Tần Kiều Lam đã được cảnh sát mang đi rồi, trong căn phòng bị thiêu cháy hết chỉ còn lại một cái giá đỡ, cũng không có giá trị điều tra.
Lãnh Phú Cường hỏi Lục Đồng Quân: “Anh quay trở lại đây một lần nữa, là có phát hiện gì mới ư?”
“Không có” Lục Đồng Quân không nói cho Lãnh Phú Cường biết chuyện mình đã phát hiện có xăng trên cả ba chiếc xe kia, dù sao thì thân phận của hai người họ cũng khác nhau, nếu Lãnh Phú Cường biết được chuyện này, anh ta nhất định sẽ đưa người về đồn để tiến hành thẩm vấn.
Làm thế nào mà Lục Đồng Quân có thể làm một chuyện đánh rắn động có như thế này được cơ chứ.
Lục Đồng Quân kiểm tra căn phòng, cuối cùng ánh mắt anh nhìn chằm chằm xuống mặt đất, trên mặt đất có một dấu vết hình người, chính là vị trí mà Tần Kiều Lam nằm trước khi chết.
Sau khi thi thể được đưa đi, nó đã để lại dấu vết này trên mặt đất.
Nhìn thấy Lục Đồng Quân nhìn chằm chằm trên mặt đất, Lãnh Phú Cường nói: “Tôi đã cân nhắc, phân tích những gì trước đây anh nói rồi, cũng đã phát hiện ra được một vài thứ.”
Bây giờ Lãnh Phú Cường không thảo luận về vụ án này cùng Lục Đồng Quân với tư cách là một người cảnh sát, mà là như một người bạn bình thường.
Lục Đồng Quân hơi nhíu mày: “Anh phát hiện ra được gì rồi?”
Lãnh Phú Cường nói: “Tần Kiều Lam hình như muốn tìm đến cái chết, cô ta châm lửa một cách vô cùng dứt khoát, nhưng lại tồn tại một điểm mâu thuẫn ở đây. Trước khi chết, cô ta lại cầu xin Tô Hạo Trần cứu mạng mình. Điều này cho thấy cô ta vẫn sợ chết, không muốn chết.”
“Tô Hạo Trần?” Trong đầu của Lục Đồng Quân dường như có điều gì đó thoáng qua.
Hạ Đình đứng bên cạnh nói chêm vào: “Lão đại, lúc trước chúng ta đã điều tra được xăng.”
Hạ Đình muốn nói chuyện chiếc xe mà Tô Khánh Thành và Tô Hạo Trần ngồi có xăng.
Lục Đồng Quân âm thầm liếc mắt qua đó, đầu óc Hạ Đình cũng linh hoạt, liền thay đổi lời nói: “Điều tra được xăng đến từ một trạm xăng gần đó, có lẽ sẽ có thể giúp ích cho việc tìm ra đồng bọn của Tần Kiều Lam”
Sự chú ý của Lãnh Phú Cường bị lời nói phía sau của Hạ Đình đánh lạc hướng: “Trạm xăng nào ở gần đây?”
“Trạm xăng trên đường Hưng Thạch”
Lục Đồng Quân đề nghị: “Đội trưởng Lãnh, anh có thể dẫn người đến trạm xăng để kiểm tra thử”
“Được rồi!” Lãnh Phú Cường nói: “Tôi sẽ tự mình kiểm tra”
Sau khi tách được Lãnh Phú Cường ra, Lục Đồng Quân bước ra bên ngoài, lướt nhật ký cuộc gọi, tìm thấy số điện thoại của Lâu Yến Vy rồi nhấn phím gọi.
Lâu Yến Vy vừa tập thể dục xong đang chuẩn bị tắm rửa và đi ngủ một giấc thì cô ta khá bất ngờ khi nhận được cuộc gọi từ Lục Đồng Quân.
“Anh rể, nửa đêm nửa hôm, có chuyện gì sao?”
“Chị gái của em nói với anh rằng trước khi xảy ra chuyện em đã ngửi thấy mùi xăng, em phát hiện ra ở đâu?”
Đây là điều vô cùng quan trọng.
“Chính là ở sân sau của khách sạn, lúc đó vì em muốn trốn Vạn..”
Lâu Yến Vy nhận ra rằng mình suýt chút nữa thì nói lỡ lời, đưa câu chuyện về chủ đề chính và nói: “Em đang hóng gió ở sân sau và đột nhiên ngửi thấy mùi xăng nồng nặc, em chắc chắn rằng mình không nhầm, lúc đó Tô Hạo Trần cũng ở đó, nhưng cậu ta đúng là không chỉ không nhìn rõ mặt người mà mũi cũng không nhạy nữa, cái mùi nồng nặc đến như vậy mà lại nói là không ngửi thấy gì.” Lại là Tô Hạo Trần.
“Được rồi, anh biết rồi” Lục Đồng Quân hỏi xong liền cúp máy ngay.
| Lâu Yến Vy ở đầu dây bên kia lẩm bẩm: “Đây đúng là ví dụ điển hình của câu qua cầu rút ván mà, hỏi xong cái là cúp máy cái rụp, cũng chẳng nói được câu cảm ơn nào, đúng là ở bên cạnh chị gái mình lâu rồi, gần mực thì đen”
Bạch Hồng Hoa bưng trái cây đến và nói: “Nói xấu sau lưng chị gái cậu, cẩn thận sau này chị ấy cho cậu biết tay đấy”
Lâu Yến Vy lập tức run lên cầm cập: “Chị gái tớ đang không có ở đây, Hồng Hoa, cậu sẽ không bán đứng tớ đúng không”
“Ăn trái cây đi, đẹp da dưỡng nhan đấy” Bạch Hồng Hoa đặt trái cây trước mặt Lâu Yến Vy.
“Hồng Hoa, sao cậu lại còn nghiên cứu dưỡng nhan nữa vậy, nhan sắc của hai chúng ta còn phải ăn mấy thứ này hay sao?”
Miệng thì nói như vậy nhưng tay thì nhanh hơn bất cứ thứ gì, vừa mới dứt lời Lâu Yến Vy đã ăn hết mấy quả việt quất rồi.
Bạch Hồng Hoa không muốn vạch mặt Lâu Yến Vy, bèn chuyển chủ đề: “Anh rể của cậu gọi điện đến làm gì vậy?”
“Thì muốn hỏi về chuyện xăng ấy mà, tớ cho rằng chắc chắn trong Bóng Đêm đã có nội gián rồi, khách sạn đã được bao vây kín kẽ như vậy mà Tần Kiều Lam vẫn có thể mang xăng vào trong được” Lâu Yến Vy ôm lấy dĩa trái cây vừa ăn vừa nói: “Tôi nghiêm túc hoài nghi rằng chuyện này có liên quan đến Tấn Chấn Đông, Tần Kiều Lam là con gái ruột của ông ta cơ mà” .
Bạch Hồng Hoa nói: “Chị gái của cậu không phải cũng là con gái ruột của ông ta hay sao?”
“Vậy không giống nhau rồi. Mười ngón tay có ngón ngắn ngón dài, cậu nhìn xem trong hôn lễ Tần Chẩn Đông còn đánh nhau với dì của tớ luôn rồi. Hai người này luôn xích mích bất hòa với nhau, Tần Chẩn Đông có thiên vị cũng là chuyện bình thường”
Bạch Hồng Hoa bẻ một quả anh đào rồi nói: “Trước đây cậu và Vạn Hoài Bắc cũng hễ gặp nhau là động tay động chân, nhưng bây giờ chẳng phải hai người cũng…”
“Trời ạ, Hồng Hoa, tại sao cậu lại nói đến tớ nữa vậy.” Lâu Yến Vy che mặt: “Tớ không thể rửa sạch nỗi oan này được nữa rồi.”
Bạch Hồng Hoa mỉm cười, giang hai tay ra tỏ vẻ vô tội: “Tớ chỉ là có sao nói vậy thôi.”
Lâu Yến Vy đứng dậy nói: “Dù sao thì Tần Kiều Lam cũng đã chết, cậu đã được tự do rồi, chị của tớ cũng đã an toàn, tớ thèm vào mà bận tâm đến mấy chuyện quanh co khuất tất ở trong này. Thật hiếm khi được nhàn nhã thảnh thơi, Hồng Hoa, chúng ta đi du lịch nghỉ dưỡng đi, mùa này mà đi biển là hợp lý nhất, ừ, cứ quyết định như vậy đi, mua vé máy bay ngày mai hai đứa mình xuất phát luôn.”
Bạch Hồng Hoa lại nói thêm một câu: “Chuyến bay lần trước đến Moscow đã bị mua hết vé rồi, lần này đi biển nghỉ dưỡng nếu ai đó biết rằng cậu muốn nhân cơ hội này bỏ trốn, thì e rằng vé chuyến bay lại bị mua hết mất thôi”
Đúng là Lâu Yến Vy thực sự đã có dự định này, với lý do đi nghỉ dưỡng sau đó cao chạy xa bay, trời đất rộng lớn mênh mông như thế này Vạn Hoài Bắc chắc chắn sẽ không thể tìm thấy cô ta.
Tâm tư giấu kín bị Bạch Hồng Hoa phát giác, Lâu Yến Vy xoa xoa mũi nói hai chữ: “Bí mật”
Sau khi Lục Đồng Quân cúp điện thoại, anh lại gọi điện thoại cho Vạn Hoài Bắc và hỏi về phản ứng của những người có mặt tại hiện trường khi Tần Kiều Lam phóng hỏa.
Vạn Hoài Bắc nhớ lại một lát và nói: “Lúc đó Lâu Yến Vy kích động nhất và nhất quyết phải xông vào cứu chị dâu ra. Tần Chấn Đông mắng chửi Tần Kiều Lam, Tô Khánh Thành bị dọa sợ chết khiếp và cũng rất lo lắng cho chị dâu. Tô Hạo Trần không màng nguy hiểm muốn xông vào trong và chọc giận Tần Kiều Lam nên cô ta đã châm lửa…”
Vạn Hoài Bắc thuật lại tình hình lúc đó.
Mọi người ai nấy đều rất lo lắng cho Tô Lan Huyên và tưởng rằng cô ấy đang ở bên trong.
Sau khi kết thúc hai cuộc gọi này, Lục Đồng Quân lại rơi vào trầm tư.
Lúc đó Tô Hạo Trần nói với anh rằng Tô Lan Huyên bảo anh hãy đi đến phòng nghỉ ngơi.
Tuy nhiên, Tô Lan Huyên chưa bao giờ nói điều này …
Hạ Đình cũng đang nghĩ ngợi, anh ta đi theo bên cạnh Lục Đồng Quân đã lâu như vậy rồi, trí thông minh cũng được
cải thiện lên nhiều.
“Lão đại, chẳng lẽ là Tô Hạo Trần?” “Hạ Đình, quay trở về nhà cũ.” “Lão đại.”
“Quay lại”
“Vâng ạ”
Khi chiếc xe quay trở lại nhà cũ nhà họ Lục, thì trời đã về khuya.
Tô Lan Huyên không ngủ, cô đang ngồi ở trong phòng gọi điện thoại cho Tô Hạo Trần: “Hạo Trần, sức khỏe của em. không được tốt, đi nghỉ ngơi sớm đi, hay là lúc nào chị nhờ bác sĩ Xa khám cho em xem thử, đợi đến khi sức khỏe của em hồi phục rồi chị sẽ giao tập đoàn Tô Thị cho em quản lý, chị cũng tranh thủ làm biếng một chút…”
***
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Đọc truyện Lão đại, phu nhân đuổi tới rồi. Cập nhật nhanh nhất trên nhayho.com