Lão Đại, Phu Nhân Đuổi Tới Rồi-Tô Lan Huyên-Lục Đồng Quân-Truyện Full - Chương 385
Nhảy hố truyện: Lão đại, phu nhân đuổi tới rồi
- Tác giả: Thi Thi
- Thể loại: Ngôn tình, Sủng
Chương 385: Nào, gọi một tiếng mẹ vợ trước
Lục Đồng Quân đứng ở ngoài cửa, lắng nghe một hồi, rồi mở cửa đi vào.
Tô Lan Huyên còn đang nói chuyện điện thoại, nhìn thấy Lục Đồng Quân đã quay trở lại, cô liền dặn dò Tô Hạo Trần qua điện thoại: “Em nên nghỉ ngơi sớm đi, chú ý giữ gìn sức khỏe, chị chỉ có một đứa em trai là em thôi đấy”.
Tô Lan Huyên và Tô Hạo Trần lớn lên cùng với nhau, khi Tô Hạo Trần được đưa về nhà của Tô, Lệ Thu Uyển đã nói với cô rằng đây là em trai của cô, từ nay về sau phải chăm sóc yêu thương và bảo vệ em trai mình cho thật tốt.
Năm đó khi Lệ Thu Uyển mắc bệnh nặng, bà ta cũng dặn dò Tô Lan Huyên phải chăm sóc cho Tô Hạo Trần thật tốt.
Tô Hạo Trần ốm yếu, bệnh tật thường xuyên phải ở trong bệnh viện, ngoài tiền thuốc men và phí sinh hoạt hàng tháng phải đưa cho Tô Khánh Thành, thì gần như toàn bộ số tiền
mà Tô Lan Huyên kiếm được sau khi làm việc đều dành cho Tô Hạo Trần.
Dưới sự cay nghiệt và hà khắc của Tần Huệ Mẫn, hai chị em cô cũng được coi là sống nương tựa vào nhau.
Lục Đồng Quân cởi áo khoác ngoài ra, thản nhiên hỏi: “Đã muộn như vậy rồi, Tô Hạo Trần gọi điện thoại cho em làm gì vậy?”
“Không phải là Hạo Trần gọi tới, mà là đồng chí Tô. Di chứng sau cuộc phẫu thuật gần đây của Hạo Trần thường xuyên phát tác. Vừa rồi nó bị rối loạn nhịp tim và tức ngực, đồng chí Tô rất hoảng sợ, nên đã gọi cho điện thoại cho em, em dặn dò Hạo Trần mấy câu”
Tô Lan Huyên lo lắng nói: “Với sự tiến bộ của kỹ thuật y học, cái gọi là di chứng sau cuộc phẫu thuật thực chất là do bệnh tim gây ra, bởi vì tiến hành phẫu thuật chỉ có thể giảm thiểu tỷ lệ tử vong và cải thiện triệu chứng chứ không có nghĩa là bệnh tim có thể chữa khỏi hoàn toàn được, em lo lắng Hạo Trần, nó sẽ…”.
Nói đến đây, Tô Lan Huyên vô cùng thất vọng ảo não.
Chuyện của Tần Kiều Lam vừa mới được giải quyết, cô không hy vọng Tô Hạo Trần lại xảy ra chuyện gì nữa.
“Em đừng lo lắng, anh sẽ bảo Xa Thành Quân tới xem xem cậu ấy thế nào rồi” Lục Đồng Quân mặc bộ đồ ngủ rộng rãi thoải mái vào, cố tình mà làm như vô ý nói: “Tình cảm của em và Tô Hạo Trần thật là tốt”
“Đó là đương nhiên rồi” Tô Lan Huyên nói: “Em lớn hơn Hạo Trần nhiều tuổi như vậy, cũng có thể coi như là tận mắt nhìn thấy Hạo Trần lớn lên từng ngày, cái gọi là chị cả giống như mẹ, nếu mà đặt ở thời ngày xưa thì em cũng được coi là mẹ của Hạo Trần rồi”.
Tô Lan Huyên đột nhiên nhận ra một vấn đề, cô nhìn chằm chằm Lục Đồng Quân, không khỏi dở khóc dở cười nói: “Lục Đồng Quân, không lẽ anh nhỏ nhen đến vậy đấy chứ, như vậy mà cũng ghen được sao, bình thường ghen với con trai, bây giờ còn ghen cả với em của vợ nữa. Anh đúng là càng ngày càng vươn lên đấy nhỉ”.
“Anh chính là một hũ giấm chua đây” Lục Đồng Quân mỉm cười ôm lấy eo của Tô Lan Huyên, vươn tay chọt vào nách của Tô Lan Huyên.
Tô Lan Huyên rất sợ nhột, cô bật cười khanh khách: “Lục, Lục Đồng Quân, đừng làm loạn nữa, ha ha, đừng làm loạn nữa”
Hai người vui đùa với nhau ở trên giường một hồi, Lục
Đồng Quân kéo chăn bông đắp lên người rồi nói: “Ngủ đi”
Mọi người chớ hiểu lầm, đây thực sự chỉ là một giấc ngủ đơn thuần.
Vui đùa một lúc, Tô Lan Huyên cũng cảm thấy mệt rồi, mi mắt nặng trĩu, cô nép người vào trong vòng tay của Lục Đồng Quân, vô cùng nhẹ nhõm yên tâm, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.
Nghe thấy tiếng thở đều đều ở bên tai, Lục Đồng Quân nhìn chằm chằm khuôn mặt đang ngủ say của Tô Lan Huyên, người phụ nữ mà mình yêu thương vẫn có thể vui vẻ hạnh phúc ở trong vòng tay của mình như vậy, anh còn có gì đáng để truy cứu mãi chứ?
Lục Đồng Quân nhẹ nhàng đứng lên, đi ra ngoài ban công, gọi một cuộc điện thoại: “Hạ Đình, chuyện tối nay anh hãy để trong bụng cho tôi, không cần phải đi điều tra nữa.”
Hãy để mọi chuyện kết thúc ở đây, cho lớp bụi lắng xuống.
Trong vài ngày tiếp theo, thủ đô luôn có những cơn mưa phùn rả rích.
Tần Kiều Lam đã chết, và vụ án của Trần Hương Thủy cũng đã khép lại.
| Lục Đồng Quân đưa thi thể của Trần Hương Thủy về, còn Tần Chấn Đông mang thi thể của Tần Kiều Lam về.
Tang lễ của Trần Hương Thủy rất hoành tráng và long trọng, vào ngày tổ chức tang lễ và an táng, hầu như tất cả những người trong giới thượng lưu của thủ đô đều đến tham dự.
Ngoài Lục Thành Quân và Lục Tử Việt trong ở nhà tù ra, thì tất cả người nhà họ Lục đều đến dự tang lễ.
Vẻ mặt của Lục Đồng Quân nghiêm nghị, mang theo sự
đau thương nặng nề, ông cụ Lục quá đỗi buồn đau mà khóc ngất đi một lần.
Ông cụ Lục đối xử với cô con dâu Trần Hương Thủy y như con gái ruột của mình, người con dâu tốt như vậy lại chết một cách thê thảm khiến ông cụ Lục rất đau lòng.
Trên gương mặt của ai cũng mang đượm nỗi buồn và nhớ nhung.
Đám tang này mãi đến chiều tối mới kết thúc.
Bọn trẻ cũng quỳ trước mộ rất lâu, Tô Lan Huyên nhờ Hạ Đình giúp cô đưa Hạ Bảo và Hạ Lăng trở về nhà trước.
Tô Lan Huyên phải đi cùng với Lục Đồng Quân đến cảm ơn những vị khách ngày hôm nay đã đến chia buồn cùng gia đình.
Tô Lan Huyên khó khăn lắm cuối cùng cũng có thời gian rảnh uống một ngụm nước, Vạn Hoài Bắc đi tới: “Chị dâu, chị mệt lắm rồi đúng không, hay là nghỉ ngơi một lát đi? Đói bụng không? Tôi có mua một chút đồ ăn, chị ăn chút lót dạ đi.”
“Trên đời chẳng có bữa ăn trưa nào là miễn phí hết cả” Tô Lan Huyên uống ngụm nước rồi nói: “Có chuyện gì thì anh cứ nói đi”.
“Chị dâu thật là khách sáo” Vạn Hoài Bắc cười hỏi: “Chị dâu, chị có biết Lâu Yến Vy đã đi đâu rồi hay không?”
“Không biết.” Tô Lan Huyên không hề nói dối, cô thật sự không biết.
Tô Lan Huyên nói: “Tôi thấy chắc là Lâu Yến Vy cũng sợ tôi sẽ bán đứng con bé nên ngay cả tôi nó cũng không nói, nhưng mà nếu anh muốn tìm người thì chắc cũng không phải là chuyện khó khăn gì đâu nhỉ, sử dụng cái mạng lưới thông tin của tổ chức Bóng Đêm các anh, chẳng phải là dễ như trở bàn tay hay sao?”
Vạn Hoài Bắc lẩm bẩm một câu: “Vậy thì mất mặt biết bao nhiêu.”
Tô Lan Huyên vui vẻ nói: “Anh tới hỏi tôi, thì không sợ mất mặt ư?”
“Chị dâu, chị là người nhà gái, chuyện Lâu Yến Vy bắt nạt tôi, chị xem mà làm sao thì làm đi”
Tô Lan Huyên: “…” Giờ còn quay sang trách móc cô rồi. Chuyện này liên quan gì đến cô cơ chứ?
“Tôi cũng không phải là nhà sản xuất. Tất nhiên sẽ không chịu trách nhiệm những chuyện sau khi bán được hàng đi rồi, Vạn Hoài Bắc thân mến, anh tìm nhầm người rồi.”
Cô cũng không phải là mẹ của Lâu Yến Vy.
Vạn Hoài Bắc đột nhiên nở nụ cười xấu xa: “Chị dâu, chị cả giống như mẹ, Lâu Yến Vy gọi chị một tiếng là chị, thì cũng coi như là mẹ của cô ấy rồi phải không? Nếu đã là mẹ, mà con gái của nhà mình làm loạn rồi bỏ chạy, chẳng phải chị nên quản hay sao?”
Tô Lan Huyên trợn tròn mắt sau khi nghe được những lý lẽ hoang đường này.
Cô còn nghi ngờ rằng những lời này có phải là do Lục Đồng Quân chỉ anh ta hay không.
“Vậy thì có phải là anh phải gọi tôi một tiếng… mẹ vợ?” Vai vế này, trong chốc lát đã được nâng cao lên rồi. Khóe miệng của Vạn Hoài Bắc giật giật: “…”
Tô Lan Huyên lại chân thành nói: “Vạn Hoài Bắc, anh nhất định không thể cứ tìm Lâu Yến Vy đòi con bé phải chịu trách nhiệm như vậy được. Anh nói xem, nếu cái bụng của anh nhô to lên cũng còn có thể cậy có con mà ra oai… à cũng không
đúng, bụng của anh cũng không to lên được. Nói tóm lại là, người bên nhà gái sẽ không chịu trách nhiệm thu dọn đống hỗn độn này đâu, anh tự mình đi mà giải quyết, đều là người trưởng thành hết rồi, chút chuyện này cũng không giải quyết được ư?”
Vạn Hoài Bắc ủ rũ chán chường, anh ta biết rằng Tô Lan Huyên không đáng tin cậy mà.
Vạn Hoài Bắc nói: “Chị dâu à, mọi chuyện là thế này, Lâu Yến Vy bỏ đi biệt tăm biệt tích mà không nói một lời nào, cũng không nhắn nhủ gì với tôi hết, cha mẹ tôi có ý rằng nếu Lâu Yến Vy không chịu trách nhiệm thì bọn họ sẽ sắp xếp một buổi xem mắt cho tôi. Chị dâu à, chị cũng biết tôi sợ cái trò ở rể của quỷ dạ xoa kia đến nhường nào. Nếu em lén lút đi kết hôn với một người phụ nữ khác sau lưng cô ấy, rồi khi cô ấy quay lại tranh luận cãi vã với tôi thì tôi sẽ phải chịu thiệt thòi rồi.”
Tô Lan Huyên chăm chú lắng nghe rồi nói: “Vậy anh có ý gì đây?”
Vẻ mặt của Vạn Hoài Bắc vô cùng nghiêm túc nói: “Chị để cho tôi thật sự trở thành chồng đi ở rể của quỷ dạ xoa thì tôi cũng khó xử chẳng biết phải làm sao, nhưng trước đây. nếu cô ấy đã có được tôi rồi, vậy thì cô ấy sẽ có quyền ưu tiên được cưới tôi. Nếu cô ấy từ bỏ quyền lợi này, vậy trong lòng tôi cũng cảm thấy an tâm phần nào. Sau này sẽ không liên quan gì đến nhau nữa. Chị dâu, chị cũng làm chứng cho tôi đi, kẻo sau này Lâu Yến Vy quay trở lại sẽ không buông tha cho tôi đâu.”
Tô Lan Huyên nhìn Vạn Hoài Bắc từ trên xuống dưới nhìn rồi thốt lên: “Câu nói này của anh làm tôi có ảo giác rằng người đang đứng trước mặt mình đây là một người phụ nữ vậy.”
Vừa là ở rể, vừa cưới về làm chồng, lời nói đều bị đảo
ngược trở lại, nam cưới vợ nữ gả chồng, vậy mà khi tới chỗ của Vạn Hoài Bắc thì lại trở thành nữ cưới chồng nam gả vợ thế này.
Vấn đề quan trọng là Vạn Hoài Bắc đã nói một cách vô cùng nghiêm túc.
Như thể Tô Lan Huyên sinh ra một đứa con trai không hiếu thuận, nó bắt nạt cô con gái của người ta ở bên ngoài, cô gái nhỏ ấy tìm đến gặp phụ huynh là cô đây để chủ trì công đạo lấy lại công bằng cho mình.
Mà Lâu Yến Vy chính là “đứa con trai” không hiểu thuận kia.
Vạn Hoài Bắc nở nụ cười: “Chị dâu, làm phiền chị hãy chuyển lời cho cô ấy biết, cho cô ấy thời hạn là ba ngày, quá thời hạn tôi sẽ không chờ đợi nữa đâu.”
Tô Lan Huyên đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ của mình, nghe thấy giọng nói của Vạn Hoài Bắc, cô liền buột miệng nói: “Ừm, về nhà nhất định tôi sẽ chuyển lời cho đứa con trai không hiếu thuận kia của mình.”
Vạn Hoài Bắc: “?” .
Sắc mặt của Tô Lan Huyên không chút thay đổi nói: “Chuyển lời cho Lâu Yến Vy”
***
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Đọc truyện Lão đại, phu nhân đuổi tới rồi. Cập nhật nhanh nhất trên nhayho.com