Lão Đại, Phu Nhân Đuổi Tới Rồi-Tô Lan Huyên-Lục Đồng Quân-Truyện Full - Chương 387
Nhảy hố truyện: Lão đại, phu nhân đuổi tới rồi
- Tác giả: Thi Thi
- Thể loại: Ngôn tình, Sủng
Chương 387: Sợ rồi
Tiếng cười đột ngột vang lên, lại là ở trong nghĩa trang, âm thanh này khiến người ta rợn tóc gáy.
Chu Á cảnh giác nhìn nghiêng qua, ánh mắt nhìn sang một người đàn ông cách đó vài mét.
Người đàn ông mặc áo choàng đen, đeo khẩu trang đen, ngoài đôi mắt ra, khuông mặt không hề lộ ra ngoài tí nào, trông có vẻ rất thần bí.
Hai tay người đàn ông đút trong túi, cơ thể đứng dựa vào một ngôi mộ, một chân co lên, có vài phần ương ngạnh, không nghiêm túc.
Tác phong này, rất giống mấy thằng nhóc đứng bên đường huýt sáo với gái đẹp.
“Hắc Ưng, hợp tác giữa chúng ta đã kết thúc rồi”
Chú Á mặt không cảm xúc nói, sau đó đội mũ lên, chuẩn bị rời đi.
Hắc Ưng chỉ là biệt danh của người đàn ông, Chu Á chỉ biết đối phương tên Hắc Ưng, lão đại của Vương Bài ngày nay, những cái khác tất thảy đều không biết, thậm chí chưa từng thấy qua gương mặt đối phương.
Lúc trước Thiên Dạ bị Ngô Anh Phàm và Lương Vân Sơn chia đều, nhưng đột ngột xuất hiện một Hắc Ưng, trong một khoảng thời gian cực kì ngắn, trực tiếp hợp nhất Thiên Dạ, đổi tên thành Vương Bài.
Đối với Chu Á mà nói, Hắc Ưng không chỉ thần bí, mà còn vô cùng nguy hiểm, cách xa một chút là thượng sách.
Hắc Ưng đứng thẳng dậy, ánh mắt sáng như bó đuốc
nhìn chằm chằm Chu Á: “Hợp tác giữa chúng ta vẫn chưa kết thúc, Tần Kiều Lam không chỉ không thiêu chết được Lục Đồng Quân, suýt chút nữa còn thiếu chết Tô Lan Huyên, điều này so với thỏa thuận của chúng ta hoàn toàn khác nhau, ai cho phép các người phóng hỏa” .
“Anh còn muốn thế nào?” Chu Á bực tức: “Cô cả đã chết rồi, thi thể chôn cất ở đây, tôi không quan tâm anh đấu với Lục Đồng Quân thế nào, đều không liên quan gì đến Địa Sát, tôi cũng sẽ không tham gia” .
“Đồ phế vật” Tốc độ chân Hắc Ưng cực kì nhanh, Chu Á còn chưa kịp nó, đối phương đã đến trước mặt túm lấy cổ áo anh ta: “Đồ phế vật vô dụng, dám giở trò với tôi, dám làm cô ấy bị thương, thế thì bị loại thôi”.
Một tia sáng lạnh xẹt qua đáy mắt Chu Á, là dao. Đối phương muốn giết anh ta.
Mặt Chu Á biến sắc, một chân đá về phía Hắc Ưng, Hắc Ưng trở tay đấm vào ngực Chu Á một đấm.
Chu Á lùi về sau hai bước, ánh mắt chú ý đến cái chậu lửa đốt giấy khi nãy, không hề do dự mà đập cái chậu lửa về phía Hắc Ưng.
Tàn tro bay ra, thổi vào trong mắt, Hắc Ưng theo quán tính giơ tay lên che đằng trước, bảo vệ đôi mắt.
Chu Á nhân cơ hội này khập khiễng chạy đi, mới một chút đã không thấy bóng người.
Hắc Ưng bỏ tay xuống, nhìn quanh bốn phía tìm, ở đầu cũng không có.
Đột nhiên, một trận tinh lực đột ngột dâng lên, ngực đột ngột co thắt, Hắc Ưng vịn vào bia mộ, họ dữ dội, một lúc lâu sau mới ngừng lại.
Nhà cũ nhà họ Lục.
Trong phòng ông cụ Lục.
Sức khỏe của ông cụ Lục không tốt, đang nằm trên giường, đắp chăn nghỉ ngơi.
“Ông nội, hay là cháu đưa ông đến núi Hoa Mai dưỡng bệnh, không khí trên núi tốt, trong lành yên tĩnh, còn có ông Viên bầu bạn”
“Cái lão ấy à, bao nhiêu năm không xuống núi rồi, một mình sống trên núi, ngược lại là nhàn hạ” Ông cụ Lục hừ một tiếng, giở tính trẻ con: “Đến núi Hoa Mai cũng không tệ, có điều cháu cũng phải để Hạ Lăng Hạ Bảo đi theo sống với ông một khoảng thời gian, không có hai đứa nhóc ở đây, ông nhớ chúng nó chết đi được” .
“Hai đứa nhỏ sợ là không thể cùng ông đi đến núi Hoa Mai” Lục Đồng Quân đưa thuốc đã phân loại xong cho ông cụ Lục uống: “Mấy ngày này, cháu định đưa chúng nó lên đảo”.
Ông cụ Lục liền cả kinh: “Đang yên đang lành, đưa chúng nó lên đảo làm gì? Bây giờ Tần Kiều Lam cũng chết rồi, ai dám động gì đến hai đứa nó nữa” .
Nếu như đưa lên đảo, muốn gặp mặt một cái cũng khó.
“Làm cha mẹ, không bảo vệ được chúng nó cả đời, đây cũng là ý của hai đứa nhỏ” Lục Đồng Quân nói: “Trong nhà vẫn còn hai đứa nhỏ nữa, một mình Lan Huyên cũng chăm sóc không hết, đưa hai đứa nhỏ lên đảo cũng yên tâm hơn?
Ông cụ Lục nghĩ đến thời gian dạo gần đây, hai đứa trẻ bị nhắm vào mấy lần, cũng rất lo lắng.
Nhà họ Lục đứng càng cao, càng bị người ta chú ý đến.
Ông cụ Lục thở dài, sau đó do dự hỏi: “Đồng Quân, Minh Húc đang ở đâu? Có kết quả chưa?”.
Lục Đồng Quân lạnh lùng nhíu mày kiếm, cân nhắc một
lát, nói: “Thời hạn hai mươi năm”
“Hai mươi năm?” Tinh thần ông cụ Lục dường như sụp đổ ngay tức khắc: “Hai mươi năm, cuộc đời của nó xong luôn
rồi.”
Bây giờ Lục Minh Húc khoảng ba mươi tuổi, ngồi trong tù hai mươi năm, lúc ra đã hơn nửa trăm tuổi.
Ông cụ Lục có chút không thể chấp nhận nổi, nhưng cũng không nói giúp với Lục Đồng Quân.
Lần này Lục Minh Húc sai hoàn toàn, còn xem nhẹ nữa, không biết sẽ gây ra hoa gì.
Giọng điệu ông cụ Lục tiu nghỉu: “Chú hai của cháu, vẫn chưa có tung tích?”.
Lục Đồng Quân lắc đầu: “Ông nội, không còn sớm nữa, ông nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai cháu đưa ông đến núi Hoa Mai.”
“Được, cháu sắp xếp đi”
Ông cụ Lục không muốn lo nghĩ gì nữa, già rồi, việc gì bỏ qua được thì cứ bỏ qua, con cháu tự có phúc của con cháu.
Ngày hôm sau.
Sáng sớm Lục Đồng Quân đã đưa ông cụ Lục đến núi Hoa Mai, Tô Lan Huyên ở nhà coi con.
Hạ Lăng và Hạ Bảo cũng không đến trường nữa, việc đi lên đảo đã bàn bạc xong rồi.
Hạ Bảo cũng rất vui vẻ đồng ý đi, lần này Tô Lan Huyên không có ý kiến.
So sánh mà nói, trên đảo an toàn hơn nhiều, cũng có thể để hai đứa trẻ học được nhiều thứ hơn.
Tất cả bụi bặm đều đã lắng xuống, nhưng trong lòng Tô Lan Huyên vẫn còn rất hoang mang, cô cũng sẽ gặp ác mộng
trong đêm, mơ thấy Tần Kiều Lam cả người bùng cháy, hung ác dữ tợn nguyền rủa cô.
Cảnh tượng trong mơ rất chân thực.
Hôm đó, Tô Lan Huyên cùng các con ngủ trưa, cô lại gặp ác mộng, chuông điện thoại vang khiến cô tỉnh giấc. Từ trong ác mộng tỉnh dậy, cô ngồi dậy từ từ điều chỉnh tinh thần.
Tam Bảo Tứ Bảo vẫn đang ngủ, Tô Lan Huyên cẩn thận cầm lấy điện thoại đi ra ngoài phòng nghe.
Trên màn hình điện thoại là Lâu Yến Vy gọi đến.
“Chị, có nhớ em không? Em và Hồng Hoa đang nghỉ phép ngoài biển này.”
Trong video, Lâu Yến Vy mặc bikini, thân hình quyến rũ nằm dưới dù che nắng uống nước dừa, cực kì sảng khoái.
Mà ở xa xa còn có trai xinh gái đẹp đang đánh bóng chuyền trên bãi cát, bầu trời xanh lam, nước biển xanh nhạt, trời biển một màu, người đẹp cảnh đẹp, khiến người khác nhìn thấy mà tinh thần vui sướng..
Bạch Hồng Hoa đang bị một anh đẹp trai đến bắt chuyện.
Người đẹp lạnh lùng Bạch Hồng Hoa đến ánh mắt cũng không thèm nhìn đối phương.
Tô Lan Huyên vò đầu bứt tóc, cười nhạt nói: “Hai người chạy nhanh thật, tính khi nào quay về?”.
“Chơi vài tháng trước đã, khó khăn lắm mới cho bản thân một kì nghỉ dài, em và Hồng Hoa định đi xem cực quang, thuận tiện tiếp nhận vài đơn hàng, kiếm thêm chút tiền, vẫn là làm công việc cũ thoải mái hơn”.
Lâu Yến Vy đã lên kín lịch cho nửa năm sau.
Nghe ý này, vẫn là thật sự không định quay về trong thời gian ngắn.
Tô Lan Huyên chống tay vào lan can, như vô ý nói: “Cực khổ lâu như vậy, cũng nên thả lỏng một chút, xem ra lễ đính hôn của Vạn Hoài Bắc, em không đến kịp rồi”
“Đính… lễ đính hôn?”.
Lâu Yến Vy suýt chút nữa bị sặc nước dừa rồi: “Chị, chị nói lại lần nữa, lễ đính hôn của ai?”.
“Vạn Hoài Bắc đó” Tô Lan Huyên nói: “Người ta cũng có tuổi rồi, đã sớm vượt qua độ tuổi thích hợp để kết hôn, trong nhà giục kết hôn cũng là bình thường, nghe nói xem mắt mấy lần, chọn ra người thích hợp trong số đó, lập tức liền đính hôn, hai người nhà họ Vạn háo hức ôm cháu. Có điều Vạn Hoài Bắc nói rồi, anh ta nếu đã là người của em, thế thì em có quyền ưu tiên lấy anh ta, nếu như em không quay về, thì xem như tự động từ bỏ quyền lợi”
“Thật sao?”
Lâu Yến Vy vui mừng từ trên ghế dựa ngồi bật dậy: “Em từ bỏ quyền lợi, cuối cùng cũng thoát khỏi tên công tử bột này mà không phải chịu trách nhiệm rồi, quả thật không thể nào sướng hơn. Chị, công tử bột nếu như đính hôn, chị thay em đi chút quà mừng, dù sao trước đây từng theo em, cũng không thể quá keo kiệt được, cứ lấy sáu mươi tỷ, số này nhiều may mắn”
Tô Lan Huyên: “..”.
Tô Lan Huyên vừa nghiêng đầu, nhìn thấy có một người đứng ở cửa cầu thang, trong lòng thấp thỏm, cô đang mở loa ngoài.
“Chị? Chị, sao không nói chuyện nữa? T? Rớt mạng rồi à? Kẹt mạng rồi?”
Lâu Yến Vy giơ điện thoại lên tìm tín hiệu, phía Tô Lan Huyên trở thành một màn hình tĩnh, sau vài giây, màn hình mới động lại, Tô Lan Huyên di chuyển ống kính sang phía cầu
thang, vẫn là để tự Lâu Yến Vy nhìn đi.
Lâu Yến Vy nhìn thấy Vạn Hoài Bắc sắc mặt tối thui đứng cửa cầu thang, dọa cô suýt chút nữa làm rơi điện thoại.
“Chị, bên chỗ em hình như tín hiệu không tốt, em không nghe chị nói gì cả, ơ, tín hiệu không tốt thật, đứng hình rồi, em cúp máy trước nhé.”
***
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Đọc truyện Lão đại, phu nhân đuổi tới rồi. Cập nhật nhanh nhất trên nhayho.com