Lão Đại, Phu Nhân Đuổi Tới Rồi-Tô Lan Huyên-Lục Đồng Quân-Truyện Full - Chương 394
Nhảy hố truyện: Lão đại, phu nhân đuổi tới rồi
- Tác giả: Thi Thi
- Thể loại: Ngôn tình, Sủng
Chương 394: Chiêm ngưỡng giang sơn ông xã xây dựng cho em
Dùng giọng điệu non nớt vô hại cảnh cáo nhưng lại khiến cho người ta không dám khinh thường.
Hạ Lăng nói xong liền lướt qua người Tô Hạo Trần đi đến chỗ mọi người.
Tô Hạo Trần xoay người nhìn theo bóng dáng nho nhỏ của Hạ Lăng, khóe miệng lộ ra ý cười, cắn một miếng khoai tây trong tay: “Thú vị”
Đại gia đình ngồi quây quần ở nơi nướng thịt.
Lục Đồng Quân bị cha lôi kéo uống rượu, kính mỗi người ba chén, tới lui mấy vòng đã có chút say rồi.
Tô Lan Huyên đau lòng: “Con nói mấy cha đều đã gần hai trăm tuổi cả rồi, sao lại còn ăn hiếp chồng con như vậy chứ, thật không biết xấu hổ”.
Tần Chấn Đông chê cười: “Nhìn đi, còn cần con phải bảo vệ như thế sao. Mấy người chúng ta chỉ có một đứa con rể này, không để cho con rể uống thì ai uống chứ? Nếu không thì, Lan Huyên này, con giúp mấy người cha này tìm vài đứa con rể đi”
Lý Kính Hòa không có con gái, chỉ có mỗi cô con gái nuôi Tô Lan Huyên.
Hiện tại Tô Lan Ninh là con gái của Chu Đức Độ, không chịu thừa nhận Tô Khánh Thành, nên Tô Khánh Thành cũng chỉ có mỗi cô con gái Tô Lan Huyên.
Hai đứa con gái của Tần Chấn Đông cũng đã chết cả rồi, bây giờ cũng chỉ còn lại Tô Lan Huyên.
Con gái có một đứa đã đành, con rể cũng chỉ có một đứa nốt.
Tần Chấn Đông vừa dứt lời đã bị Lệ Thu Uyển đập một phát vào gáy: “Tôi thấy ông uống nhiều rồi đấy, uống đến mơ hồ luôn, nói bậy nói ba cái gì vậy”.
Nào có người cha nào lại đi xúi con gái mình tìm nhiều con rể lên chứ, thật là làm trò trước mặt con rể mà.
Đây còn không phải là châm ngòi ly gian quan hệ giữa cặp vợ chồng trẻ này sao?
Lục Đồng Quân nhíu nhíu mày không vui vẻ cho lắm, nhưng nói thế nào thì Tân Chấn Đông cũng là cha vợ mình, anh phận làm con rể không thể nói được gì.
Bầu không khí chợt gượng gạo hẳn, có hơi chút xấu hổ.
Tần Chấn Đông cũng nhận ra mình nói sai rồi, vội mang theo chai rượu đến bên cạnh Lục Đồng Quân, vươn tay khoác lên vai Lục Đồng Quân nói: “Con rể này, cha vợ uống hơi nhiều nên nói không lựa lời, con đừng để tâm nhé. Lại nói duyên phận của hai chúng ta thật đủ sâu, nhìn đi, cả ba đứa con gái của ta đều thua bởi con, con đã được định trước sẽ làm con rể của cha rồi.”
Câu cuối cùng mang theo ý trêu ghẹo.
Tần Chấn Đông đang nhắc đến hai chị em Tần Kiều Lam và Tần Nhã Viên, không thể nghi ngờ những lời này càng làm không khí khó xử thêm.
“Đồng chí lão Tần, con thấy cha chỉ mới uống chút rượu đã bắt đầu tư cho phép mình buông thả…”
Tô Lan Huyên còn chưa dứt lời, Lục Đồng Quân đã đưa cho cô một ánh mắt, ý bảo cô đừng nói gì cả, cứ để Tần Chấn Động tiếp tục nói đi.
Cồn vào người, lúc nói chuyện khó mà kiểm soát được, nên những lời sau khi uống rượu đều là thật lòng.
Mọi người cũng dùng tay lắng nghe Tân Chấn Đông nói.
Đôi mắt Tần Chấn Đông thấm ướt lệ, hai đứa con gái của ông ta không phải chết già, nên thân làm một người cha, trong lòng ông ta vẫn luôn chịu đựng đau khổ.
Nếu Lục Đồng Quân không cưới Tô Lan Huyên, làm thế nào mà Tần Chẩn Đông và Lục Đồng Quân có thể ngồi một chỗ uống rượu thế này chứ.
Tần Chẩn Đông lau mặt vài cái, ngửa đầu nhìn lên không trung cười chua xót, sau đó hét to: “Đến đây, mọi người cùng uống nào. Hôm nay chính là ngày tốt, tuy hai đứa con gái của tôi không còn nữa nhưng mà kẻ địch lớn nhất của tôi – Lệ Quốc Phong đã bị xử bắn vào sáng nay rồi. Đây quả thực là một tin tức tốt. Còn có tôi và Thu Uyển bị chia tách nhiều năm như vậy, phải chịu đựng bi kịch hôm nay, tất cả đều nhờ ơn lão tặc Lệ Quốc Phong kia ban tặng. Nhưng mà bây giờ ông ta chết rồi, chết thật tốt”
Tần Chẩn Đông cười lớn, tự mình uống vài ngụm rượu, những người còn lại không uống, bọn họ đều hiểu được trong lòng Tần Chấn Đông không thoải mái, rất khó chịu.
Đây là muốn mượn rượu để phát tiết.
Nhắc đến Lệ Quốc Phong mỗi người mỗi vẻ, Tô Hạo Trần nhìn thấy Tần Chẩn Đông cười sung sướng như vậy, âm thầm siết chặt tay.
Thấy mọi người đều không nâng ly, Tần Chấn Đông lại đi đến trước mặt Thượng Quan Âu: “Thế nào, ông cũng không chịu nể mặt sao? Thượng Quan Âu, tôi còn chưa tìm ông tính sổ đáy, ông không nói tiếng nào đã đưa con gái tôi ra nước ngoài, đi một lần mười mấy năm, ông có ý gì hả?”.
“Tôi thấy ông uống nhiều quá rồi” Lệ Thu Uyển giật lại bình rượu của Tần Chẩn Đông rồi giúp ông ta: “Đi thôi, vào phòng nghỉ cho tỉnh rượu nào?
Lệ Thu Uyển đưa Tần Chấn Đông đi rồi, Thượng Quan Âu buông chén rượu: “Tôi đi theo xem chút, mọi người cứ ăn tiếp đi”
Tần Chấn Đông uống say rồi, mọi người cũng chẳng còn tâm tình gì.
Lục Đồng Quân cũng uống không ít, Tô Lan Huyên định đưa Lục Đồng Quân về phòng thì nghe Hạ Lăng nói: “Mẹ, để con đưa cha về phòng cho”
Dù gì cũng là chủ nhà, cô không thể cứ vậy mà đi được. “Được.”
Tô Lan Huyên giao Lục Đồng Quân cho Hạ Lăng.
Lục Đồng Quân không uống nhiều lắm, đi đường có chút lung lay nhưng không phải không thể đi được, Hạ Lăng chỉ cần dắt đi là được.
Về đến phòng. Lục Đồng Quân đau đầu, đưa tay vỗ vỗ cái trán.
“Cha, cha nằm xuống trước đi” Hạ Lăng giúp Lục Đồng Quân cởi giày, sau đó đi rót chút nước.
Lục Đồng Quân tựa vào đầu giường, nhận lấy chén nước uống xong mới hơi tỉnh lại chút, nói: “Hạ Lăng, con xuống dưới ăn chút gì đi, cha chợp mắt một lát”
Hạ Lăng đứng ở bên cạnh giường muốn nói lại thôi: “Cha này, cha thực sự dự định để cho cậu cùng lên đảo sao? Đó chính là tổng bộ trung tâm của Bóng Đêm đó, dù sao cậu cũng là con của Lệ Quốc Phong, mà ông ta lại là thủ lĩnh Thiên Dạ. Bóng Đêm và Thiên Dạ trước nay vẫn luôn bất hòa”
Vừa nghe vậy, trong mắt Lục Đồng Quân lóe lên một tia mừng rỡ, Hạ Lăng chỉ mới có sáu tuổi thôi đã có thể suy nghĩ chu toàn đến vậy.
Lục Đồng Quân cười vỗ vỗ bả vai Hạ Lăng, ẩn ý nói một câu: “Đúng là Trường Giang sóng sau đè sóng trước. Con trai, xem ra cha có thể nghỉ hưu sớm vài năm rồi”.
Hạ Lăng khó hiểu: “Cha?”
“Đi đi, cha chợp mắt một lát, con đi chơi với các ông nội đi. Lần này hai anh em các con rời đi có lẽ một thời gian sẽ không trở về được”
Nói xong, Lục Đồng Quân nằm xuống nhắm mắt nghỉ ngơi. Hạ Lăng cũng không nói thêm gì nữa, đóng cửa đi ra ngoài.
Hai vợ chồng Lưu Lệ Phương và Lý Kính Hòa biết Hạ Lăng Hạ Bảo phải đi, trong lòng không nỡ, cả đêm đều lôi kéo hai anh em họ cùng nói chuyện phiếm.
Tô Lan Huyên và An Nhã Hân phụ trách nướng thịt, Lý Thái ở bên phụ giúp An Nhã Hân.
Trương Thanh Tâm bắt gặp Tô Hạo Trần ngồi ở một góc uống rượu, cô cầm thịt nướng đi qua: “Một mình ngồi uống rượu giải sầu làm gì vậy, có muốn tôi uống cùng không?”
“Tránh ra”
Tô Hạo Trần không cho cô ta chút mặt mũi nào, càng chẳng có vẻ thương hoa tiếc ngọc gì cả.
Trương Thanh Tâm đột nhiên bị quát, nước mắt đảo quanh hốc mắt, mặt hơi nóng lên, người này thật biết làm tổn thương lòng tự trọng của người khác mà.
Trương Thanh Tâm nhẫn nhịn, nuốt ngược nước mắt vào lòng, cầm thịt nướng im lặng tránh sang chỗ khác.
Tất cả mọi thứ đều yên lặng xảy ra như vậy, cũng chẳng ai chú ý đến. Buổi thịt nướng liên hoan này kéo dài đến tận mười giờ đêm mới kết thúc, cuối
cùng mọi người xem như đều có một khoảng thời gian vui vẻ.
Hôm sau.
Sáng sớm Tô Lan Huyên đã thu dọn thật tốt, Tam Bảo Tứ Bảo gì trong nhà cũng đều mang đi, để ở trong nhà sẽ khiến cô lo lắng.
Sau khi tất cả đều chuẩn bị xong xuôi, đúng ba giờ chiều mọi người xuất phát.
Lục Đồng Quân điều một chiếc trực thăng đến, Vạn Hoài Bắc đi theo về đảo xem thử, Xa Thành Luân tự nhiên cũng trở về theo.
Đây là lần đầu tiên Tô Lan Huyên lên đảo, cô có chút hưng phấn xen lẫn tò mò, không biết căn cứ huấn luyện của Bóng Đêm rốt cuộc trông như thế nào.
Hai tiếng sau, trực thăng bay đến trên một vùng biển rộng, Lục Đồng Quân lên tiếng: “Đến rồi”
Tô Lan Huyên khó hiểu, cô nhìn xuống dưới: “Ở đâu vậy?” Phía dưới chỉ toàn là nước biển, nào có cái đảo nào chứ. Không phải ở dưới đáy biển đấy chứ?
Tô Hạo Trần cũng ngó ra ngoài cửa sổ xem thử, quả thật chẳng nhìn thấy gì, chỉ có nước biển mênh mông vô tận.
Lục Đồng Quân giải thích: “Trên đảo có lá chắn thiên nhiên bao phủ, nếu nhìn từ độ cao này thì chỉ có thể thấy được nước biển mà thôi, đến gần hơn mới thấy được một hòn đảo”
Vạn Hoài Bắc tự hào nói thêm: “Chúng ta còn gia cố thêm một tầng lá chắn khác, lợi dụng từ trường để quấy nhiễu nên cho dù là hệ thống dò xét bằng ra-đa cũng không thể phát hiện ra sự tồn tại của nơi này được. Tất cả những con thuyền đến gần đảo cũng sẽ gặp tình huống hệ thống hướng dẫn mất tác dụng, tự động lệch hướng, không thể phân biệt được hướng đi”.
Tô Lan Huyên nghe vậy cảm thấy thật trâu bò: “Ông xã, quay về cho bộ phận kỹ thuật một cái chân gà”
Trong lúc Vạn Hoài Bắc nói chuyện thì trực thăng chậm rãi đáp xuống, dần dần thấy được mặt ngoài của hòn đảo, có không ít người đang huấn luyện chạy đường dài quanh hòn đảo.
Trong mắt Tô Hạo Trần hiện lên phấn khích, thì ra còn có chuyện như thế này.
Lục Đồng Quân nhìn theo ánh mắt của Tô Hạo Trần, ánh mắt dần tối lại, không một tiếng động nắm tay Tô Lan Huyên: “Đi nào, ông xã dẫn em đi chiêm ngưỡng giang sơn ông xã xây dựng cho em”
***
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Đọc truyện Lão đại, phu nhân đuổi tới rồi. Cập nhật nhanh nhất trên nhayho.com