Lão Đại, Phu Nhân Đuổi Tới Rồi-Tô Lan Huyên-Lục Đồng Quân-Truyện Full - Chương 396
Nhảy hố truyện: Lão đại, phu nhân đuổi tới rồi
- Tác giả: Thi Thi
- Thể loại: Ngôn tình, Sủng
Chương 396: Chọn một con dê để vặt lông
Kawaii chạy đến trước mặt Hạ Lăng, nở nụ cười ngây thơ hồn nhiên. “Anh Lăng, em nhớ anh lắm” Hai vợ chồng Lục Đồng Quân: “..” Con dâu tương lai… thật là bạo.
Hạ Lăng vứt cho Lục Đồng Quân và Tô Lan Huyên một ánh mắt chớ có nghĩ sai lệch, xoa đầu Kawaii: “Lão Tiết càng ngày càng biến thái, em mới nhỏ như thế này đã bắt chịu huấn luyện, trở về anh sẽ khuyên bảo lão Tiết một chút”.
Lục Đồng Quân nói: “Những đứa nhỏ đến đảo đều phải tiếp nhận huấn luyện từ lúc ba tuổi. Lúc con đến đảo đã vượt quá tuổi đó rồi”
“Cha có biết thương hương tiếc ngọc không vậy, Kawaii là con gái, nhận huấn luyện muộn một chút cũng có sao đâu chứ? Sau này có con bảo vệ con bé là được rồi, bé không cần huấn luyện nữa” .
Tô Lan Huyên nhìn Lục Đồng Quân đang kinh ngạc thì cười trộm, nhỏ giọng nói: “Nhìn đi, điểm này của con còn không phải giống anh à?”
Lục Đồng Quân ưu sầu nói: “Anh bắt đầu nghi ngờ anh sắp bị con trai em soán ngôi mất rồi, bây giờ còn biết không nghe lời anh nữa.”
“Làm quen là tốt thôi, vừa vặn anh có thể về hưu sớm một chút”. “Quan trọng là phải phân chia cho bốn đứa nhóc như thế nào đây?”
“Anh lo lắng bốn anh em bọn nó sẽ tranh đoạt tài sản sao?” Tô Lan Huyên nói: “Khó là làm được, soán ngôi thì có thể chứ gia sản đều là của em, tiền là của em tất. Mà tiền trong túi em thì đừng mong em chia cho một phần nào”
Lục Đồng Quân đề nghị: “Nếu không thì chuyển hết tài sản đi, sau đó than nghèo?”
“Đề nghị không tồi, cứ vậy mà làm”
Hai vợ chồng lặng lẽ thảo luận, nhưng mà âm lượng của cái lặng lẽ này đủ để người trong phạm vi vài trăm mét nghe được.
Hạ Lăng không còn lời nào để nói: “Mẹ à, cha mẹ có thể quan tâm một chút đến tâm hồn bé bỏng của con và em trai không hả?”.
Tô Lan Huyên quay đầu cười, híp mắt giả vờ khóc lóc: “Hạ Lăng bảo bối, cha mẹ quả thật rất rất nghèo, sau này chỉ có thể dựa vào anh em các con phụng dưỡng chúng ta mà thôi. Thật nghèo quá đi mất. Mẹ cảm thấy các con có thể xuất đạo lần nữa, đi làm diễn viên hoặc người mẫu gì đó, chắc chắn sẽ hốt bạc”
Hạ Lăng, Hạ Bảo: “..”. Trị giá cả nghìn tỷ mà còn khóc than ư? Hạ Bảo nói: “Mẹ, bọn con không phải là nhóc con ba tuổi”
Hạ Lăng bổ sung: “Chúng con đã gần sáu tuổi rồi” Hạ Bảo: “Mẹ cứ keo kiệt như vậy cẩn thận con dâu chạy mất đấy”
Đúng lúc này, Hạ Đình chạy đến: “Lão đại, phòng tài vụ bên kia cần chi một khoản chi phí huấn luyện, đại khái khoảng ba trăm tỷ, cần mua đồ trang bị một lần nữa”.
Không đợi Lục Đồng Quân mở miệng, Tô Lan Huyên – người có quyền nắm giữa tài chính lớn nhất đã lập tức nói: “Không có tiền, chúng tôi nghèo lắm”.
Lục Đồng Quân cũng gật đầu, nghiêm túc nói: “Cậu thấy rồi đấy, bà xã tôi nói nghèo chính là nghèo, đi tìm Vạn Hoài Bắc tài trợ đi”
Hạ Đình vò đầu: “Ôi, lại tìm anh Vạn sao?”
Gặp phải hai vợ chồng bủn xỉn thế này, ngay cả Hạ Đình cũng đau lòng thay Vạn Hoài Bắc.
“Ông xã, em đói bụng” Tô Lan Huyên vuốt bụng nói sang chuyện khác. Lục Đồng Quân phối hợp vô cùng ăn ý: “Anh đưa em đi ăn chút gì” “Vâng, ông xã” Hai vợ chồng cứ vậy mà rời đi.
Vạn Hoài Bắc bể Tứ Bảo đi lại: “Sao mọi người đều ở đây cả vậy. Hạ Lăng, cháu đến xem thử có phải Tứ Bảo đi xi rồi hay không, thật thối?”
Ha Lăng đưa mắt nhìn, đúng là đi xi thật rồi. Hạ Lăng ôm em trai, nháy mắt với Hạ Đình.
Hạ Đình lập tức lôi kéo Vạn Hoài Bắc: “Anh Vạn, bên tài vụ cần một khoản tiền, anh đến cung cấp một chút đi”
“Đòi tiền thì đi tìm lão đại ấy, tìm tôi làm gì. Đừng có lôi kéo, đây là quần áo mới của tôi”
“Lão đại nói không có tiền nên đến tìm anh. Anh Vạn, đi thôi nào! Hạ Đình thẳng tay lỗi người rời đi.
Vạn Hoài Bắc tru lên: “Tôi cũng không có tiền mà, tôi còn phải tiết kiệm đồ cưới cho mình nữa”
Hạ Lăng phản ứng lại lớn tiếng hỏi: “Em ba cháu đâu?” “Cậu cháu bé”
Vừa nghe thấy Vạn Hoài Bắc giao Tam Bảo cho Tô Hạo Trần, Hạ Lăng vội vàng đưa Tứ Bảo cho Hạ Bảo trông: “Em đưa thằng bé đi thay tã đi, anh đi tìm cậu ba”
Hạ Lăng nói xong lập tức rời đi, Kawaii nhấc chân nhỏ đuổi theo: “Anh Lăng, từ từ đợi em với.”
Lục Đồng Quân dẫn Tô Lan Huyên về phòng ăn uống vui vẻ, trong phòng đầy đủ tiện nghi, hướng về phía biển, phong cảnh này còn đẹp hơn ở điểm du lịch nữa.
Tô Lan Huyên nằm trên ghế vừa ăn chút hoa quả lót bụng vừa hỏi: “Đảo này
rộng bao nhiêu vậy?”
“Cỡ một thị trấn” Lục Đồng Quân cầm máy tính lướt xem vài thứ. Tô Lan Huyên tò mò: “Anh đang xem gì thế?”
Cô đi qua thì phát hiện Lục Đồng Quân đang xem video giám sát toàn bộ hòn đảo, hình ảnh rất rõ ràng, ngay cả người ngồi xổm trong đám cỏ khô làm gì cũng đều thấy được.
Lục Đồng Quân nói: “Trên đảo có giám sát toàn diện, cũng có rất nhiều cơ quan nên lúc em có một mình thì đừng đi loạn, tốt nhất là để cho một người dẫn đường”
Tô Lan Huyên nhìn thấy Tô Hạo Trần trong video: “Hạo Trần đang bị Tam Bảo”
Lục Đồng Quân đã sớm nhìn thấy rồi, anh mở video giám sát chính vì muốn tìm xem Tô Hạo Trần đang ở đâu.
Tô Hạo Trần ôm Tam Bảo tản bộ bên bờ biển, vẫn luôn đi vòng quanh ngoài đảo.
Tô Lan Huyên tò mò: “Hạo Trần đang làm cái gì vậy?”
“Hẳn là tò mò chung quanh nên đi tham quan” Lục Đồng Quân nói: “Để anh kêu Jenny dẫn họ về”.
Điểm chú ý của Tô Lan Huyên lại rơi vào người Jenny. “Jenny là ai?”
Lục Đồng Quân: “.” Mạch não của phụ nữ thật khó hiểu. “Khi nào thì Lâu Yến Vy đến?”
“Đừng có lảng sang chuyện khác.” Tô Lan Huyên híp mắt, nghiêm túc nói: “Muốn lảng sang chuyện khác nhất định là trong lòng có quỷ, Jenny này là ai? Là phụ nữ đúng không?”
“Là nữ, một thành viên của Bóng Đêm, đợi lát nữa em sẽ thấy Hai mươi phút sau.
Tô Lan Huyên thấy được Jenny, cô ta có nét phong tình của người ngoại quốc, lại lấy tên nước ngoài, khuôn mặt giống như dân tộc thiểu số, ngũ quan tinh xảo, đặc biệt là cặp mắt vô cùng quyến rũ kia.
“Lão đại, tôi đã đưa người đến rồi”. Jenny nghiêng người tránh ra, Tô Hạo Trần ôm Tam Bảo đi vào. “Chị, đảo này đẹp quá đi mất. Vừa nãy em thấy nơi bọn họ huấn luyện. Thiết bị nơi này so với chỗ huấn luyện mà lúc trước Lệ Quốc Phong đưa em đi hoàn. thiện hơn nhiều. Khó trách chỉ trong vài năm ngắn ngủi Bóng Đêm đã quật khởi đến mức này.”
Cho dù lúc trước Bóng Đêm đã từng bị thương nặng cũng chẳng thương tổn đến căn cơ chút nào.
Căn cơ của Bóng Đêm đều ở trên hòn đảo này.
Lục Đồng Quân ôm Tam Bảo lại: “Nếu thích thì cứ nán lại một thời gian đi, tôi bảo Jenny dẫn cậu đi tham quan”
“Vậy thật tốt quá, cảm ơn anh rể”
Lục Đồng Quân đưa cho Jenny một ánh mắt: “Dẫn cậu ta đi tham quan xung quanh một chút, nhưng đừng đi vào rừng rậm sương mù”
“Vâng, lão đại” . Jenny dẫn Tô Hạo Trần rời đi.
Tô Lan Huyên hỏi: “Vì sao không thể đi vào rừng rậm sương mù? Có gì nguy hiểm sao? Hay là?” .
Sương mù bị sương mù bao phủ quanh năm, người đi vào hầu như đều không ra được” Lục Đồng Quân lời ít ý nhiều giải thích: “Hình như đến giờ con phải uống sữa rồi, để anh đi pha sữa bột”.
Tin tức Lục Đồng Quân dẫn theo vợ quay về nhanh chóng truyền khắp cả đảo.
Rất nhiều người đều tò mò rốt cuộc lão đại cưới người vợ như thế nào. Lâu lâu lại có người giả bộ đi ngang trước phòng để trộm xem bộ mặt thật của chị dâu trong truyền thuyết.
Tô Lan Huyên mặc váy dài, mái tóc thả tung đang ngồi trên ghế thì phát hiện có người nhìn lén mình, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Chỉ một cái liếc mắt này, một cái quay đầu, cộng thêm gió biển thổi tung làn váy và mái tóc của Tô Lan Huyên lên, giống hệt tiên nữ hạ phàm.
Thế là tin tức lão đại cưới tiên nữ lại lập tức truyền khắp cả đảo.
Người đến trước cửa phòng nhìn lén càng ngày càng nhiều, Lục Đồng Quân. chỉ đơn giản đóng chặt cửa sổ, ngay cả cơm tối cũng ăn cùng Tô Lan Huyên trong phòng, không thèm ra ngoài.
Tô Lan Huyên chê cười: “Anh đang giữ ngọc sao?” “Đám người này càng lúc càng không có khuôn phép, cần phải đặt lại quy củ.”
Lục Đồng Quân đang nói thì máy tính phát hiện sự khác thường bên ngoài đảo, vẻ mặt anh đột nhiên nghiêm trọng.
***
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Đọc truyện Lão đại, phu nhân đuổi tới rồi. Cập nhật nhanh nhất trên nhayho.com