Lão Đại, Phu Nhân Đuổi Tới Rồi-Tô Lan Huyên-Lục Đồng Quân-Truyện Full - Chương 400
Nhảy hố truyện: Lão đại, phu nhân đuổi tới rồi
- Tác giả: Thi Thi
- Thể loại: Ngôn tình, Sủng
Chương 400: Con trai không nhất thiết phải tự mình sinh
Lâu Yến Vy định quay về phòng ngủ tiếp, nhưng cô ta bỗng nghe thấy có động tĩnh lạ thường.
Trên mặt biển có động tĩnh.
Lâu Yến Vy bước đến bãi biển, nhìn về phía mặt biển. Tiếng sóng vỗ càng lúc càng lớn. Thủy triều đang lên. Nước biển dâng lên không ít.
Lâu Yến Vy đứng ở bờ biển quan sát một lúc lâu, cùng trời cuối đất đều là một mảnh tối đen như mực, cuối cùng chỉ còn lại tiếng sóng biển.
Chẳng lẽ là ảo giác của cô ta? Lâu Yến Vy cũng không nghĩ nhiều, quay về phòng của mình. Ngày hôm sau.
Mặt Trời đã lên. Bên ngoài cửa sổ vang lên âm thanh luyện tập.
Vừa mở mắt, đập vào mắt là một nhóm thanh niên đang cởi trần chạy bộ vào sáng sớm.
“Trai đẹp.”
Lâu Yến Vy lao đến trước cửa sổ, nuốt nước bọt rồi ngượng ngùng tự lẩm bẩm: “Còn là một bầy sói con, chị rất thích, các sói con, đợi chị đến sủng hạnh các em.”
“Lau nước bọt của cô đi kìa, đừng tơ tưởng đến bọn họ, cũng không nhìn lại mình đã bao nhiêu tuổi rồi, trâu già gặm cỏ non”
Giọng nói ngập tràn vẻ chán ghét, khinh bỉ của vd truyền đến từ phòng bên cạnh.
Lâu Yến Vy trừng mắt nhìn anh ta: “Chỉ cho phép đàn ông các người gặm cỏ non còn không cho phép chị đây ăn hả? Chỉ cần bổn tiểu thư có kỹ năng tốt, đám sói con sẽ chạy xung quanh chị đây thôi”.
Người phụ nữ này đúng là không biết an phận.
Vạn Hoài Bắc nở nụ cười vô cùng lịch lãm phong độ, nói: “Người của Bóng Đêm không giống loại người không có tiết tháo như cô đâu.”
Nói rồi, anh ta đóng cửa sổ lại, ra ngoài từ cửa chính. Đã đến giờ ăn sáng.
Hạ Láng Hạ Bảo đã đi huấn luyện từ sớm, Lục Đồng Quân bị lão Tiết gọi đi, Tô Lan Huyên đang đút sữa cho Tam Bảo Tứ Bảo, vô cùng bận rộn.
Lâu Yến Vy tìm Tô Lan Huyên đòi ăn: “Chị, ăn sáng ở đâu ạ?”
“Trên đảo có phòng ăn, em bảo Vạn Hoài Bắc dẫn em đi đi, chị không rảnh” Tô Lan Huyên đang đút sữa cho Tam Bảo.
Trong nháy mắt, Tam Bảo đột nhiên trở mình, nhóc con ngẩng đầu tò mò nhìn xung quanh.
Nhìn Tô Lan Huyên bận rộn như vậy, Lâu Yến Vy xúc động nói: “Sinh ít thì tốt, một đời hạnh phúc.”
Tô Lan Huyên lườm cô ta: “Mang Tam Bảo đi rửa mặt thay quần áo. Sữa bột ở đó, rửa sạch bình rồi làm cho Tam Bảo ăn.”
“Em còn chưa ăn.”
Lâu Yến Vy nói như thế nhưng, vẫn nhanh chóng thay quần áo và rửa mặt cho Tam Bảo.
“Chị ơi, vừa rồi em có nhìn thấy một bầy chó sói nhỏ, tất cả đều mạnh mẽ, trẻ trung và tràn đầy năng lượng, nhìn vào là chảy nước miếng rồi”.
Tô Lan Huyên vuốt ve cái trán của mình: “Lâu Yến Vy, em có thể có tiền đồ một chút được không? Lúc trước em trúng mỹ nam kế của Lãnh đội trưởng, còn không nhớ sao? Hồng Hoa ở cùng em nhiều năm như vậy, sao cô ấy không mê trai như em chứ?”
“Chị ơi, may mà chị nhắc, nếu không suốt thì bị lừa. Chị ơi, nói thật cho em biết, đây có phải là âm mưu của anh rể không? Muốn dùng mỹ nam kể để giữ em lại”
“Khụ!” Tô Lan Huyên lúng túng ho khan.
Lâu Yến Vy vỗ đùi: “Quả nhiên, thật là thâm độc, rất khó đề phòng, còn biết em cần gì…”
Tô Lan Huyên đang định nói vài câu, liền nghe thấy Lâu Yến Vy bí mật cười nói: “Em thích chiêu này. Anh rể thật sự hiểu rõ em quá”
“Khụ khụ khụ khụ” Tô Lan Huyên lần này thật sự là bị sặc. | Lục Đồng Quân đúng là đang dùng mỹ nam kế, nhưng mồi không phải là những chàng trai đó, mà là Vạn Hoài Bắc.
Tô Lan Huyên đang nghĩ, liệu cô có nên bảo Lục Đồng Quân thay đổi kế sách không?
Đang nói chuyện, Bạch Hồng Hoa bay tới: “Lan Huyên, ăn ở đâu?”
“Hồng Hoa” Lâu Yến Vy nhìn thấy Bạch Hồng Hoa thì chạy đến ôm chầm: “Suýt chút nữa tớ đã nghĩ rằng tối hôm qua tớ không thể gặp cậu nữa”
“Tớ nghe nói rằng cậu đã bơi 20 km, suýt bị cơ quan trên đảo lấy mạng. Ai cho cậu lá gan đó vậy”.
| Bạch Hồng Hoa đến đảo khi trời đã sáng, và Lục Đồng Quân đã cử người đến đón.
Tô Lan Huyên nói: “Chị bảo Hạ Đình đưa em đến nhà ăn.” Tô Lan Huyên nhìn thấy Hạ Đình đi qua liền hét lên: ” Hạ Đình” “Chị dâu” Hạ Đình đi vào.
Tô Lan Huyên nói: “Anh đưa Lâu Yến Vy và Hồng Hoa đến nhà ăn để ăn sáng. Nhân tiện, anh có nhìn thấy Hạo Trần không? Đi tìm cậu ấy và đưa cậu ấy đi cùng
nhé”
“Vâng, chị dâu” Hạ Đình dẫn đầu, và Bạch Hoàn Hoa và Lâu yến Vy theo sau. Hòn đảo này thật sự rất lớn, sáng sớm đã có rất nhiều người luyện tập.
Trên đường đến nhà ăn, Lâu Yến Vy nhìn thấy Hạ Lăng Hạ bảo, họ đang chạy buổi sáng với một nhóm trẻ em.
Không ai trong số những đứa trẻ này có số tuổi lớn. “Hạ Lăng, Hạ Bảo”. Lâu Yến Vy phấn khích vẫy tay. Hạ Lăng, Hạ Bảo chỉ liếc xéo rồi tiếp tục cùng đội chạy.
Hạ Đình cho biết: “Họ phải chạy một vòng quanh đảo thì mới được nghỉ ngơi. Bé Bảo mới tập luyện nên không thể bám trụ được. Cậu bé có thể chạy tối đa một hoặc hai km”
Bạch Hồng Hoa có bộ dạng nữ thần lạnh lùng, cô ta đã quan sát thấy việc huấn luyện của Bóng Đêm đều là quân sự hóa.
Lâu Yến Vy còn nhận ra một chút: “Hạ Đình, bé gái kia không phải quá nhỏ rồi sao.”
Ở một khoảng cách xa, Lâu Yến Vy không thể nhìn thấy sự xuất hiện của cô gái nhỏ.
Cô bé chạy dọc theo bờ biển, dáng người nhỏ xíu, trông thật tội nghiệp.
Hạ Lăng thỉnh thoảng nhìn lại và nhận thấy rằng cô gái nhỏ đã bị tụt lại phía sau, và sau đó cậu bé chạy tới cùng với cô gái nhỏ.
“Anh Lăng, em chạy không được nữa.” Kawaii đau bắp chân ngồi trên mặt đất, “Chân đau quá”
Hạ Lăng ngồi xổm xuống, xoa xoa chân cho Kawaii: “Anh đã không cho em đi theo rồi mà, em không nên theo. Em đi tìm lão Tiết rồi về nghỉ ngơi đi”
“Em muốn ở cùng anh Lăng” Đôi mắt to của Kawaii lấp lóe, giống như cảnh bướm xinh xắn.
Lâu Yến Vy bước tới và nói đùa: “Hạ Lăng, nhỏ vậy mà cũng biết thương vợ rồi à.”
“Anh Lăng, vợ là gì?” Kawaii ngây thơ hỏi.
Lâu Yến Vy nhìn rõ khuôn mặt của Kawaii và thốt lên: “Kawaii, xinh xắn quá đi mất.”
Kawaii cười ngọt ngào: “Chị ơi, sao chị biết em tên Kawaii?”
Lâu Yến Vy: “?” Có ai thực sự đặt cái tên này sao?
“Tên của em là Kawai? Cái tên này rất hợp với em” Lâu Yến Vy không thể không đưa tay ra để chạm vào khuôn mặt của Kawaii.
Hạ Lăng che trước mặt: “Dì nhỏ, đừng sờ loạn”
“Nhóc con, canh giữ thế này, thật đúng là giống cho cáo già của cháu, đều là sư phụ canh giữ vợ”
Kawaii ngơ ngác hỏi: “Vợ là gì?” Lâu Yến Vy nói: “Vợ là…”
“Dì nhỏ, đừng nói nhảm” Hạ Lăng cắt ngang lời nói của Lâu Yến Vy: “Kawaii còn nhỏ, đừng dạy hư em ấy. Kawaii, đi thôi, anh cõng em tới chỗ lão Tiết”
Lâu Yến Vy kêu lên: “Nhìn kìa, đúng là ngỗ nghịch mà”
Bạch Hồng Hoa nói: “Đứa nhỏ đó quả thực rất xinh đẹp. Tớ chưa từng thấy đứa trẻ nào xinh đẹp như vậy.”
“Tớ nghĩ, tám phần là Hạ Lăng muốn nuôi vợ từ nhỏ rồi. Đúng là tính toán, coi chừng tớ cho người cướp vợ bây giờ”
Bạch Hồng Hoa hỏi: “Cho ai? Hiện tại cậu sinh con trai cũng đã muộn rồi.”
Lâu Yến Vy cao hứng: “Ai nói con trai phải do mình sinh ra? Chị gái tớ không có có bốn đứa con trai sao? Tớ sẽ giựt dây cho Hạ Bảo đi cướp vợ”
Bạch Hồng Hoa: “…”
Hạ Đình: “..”
Tô Lan Huyên không biết Lâu Yến Vy muốn tính kế con mình, cô cho Tam Bảo và Tứ Bảo ăn, vừa cử động chân tay, nhìn thấy máy tính của Lục Đồng Quân trên bàn, cô bước tới và bật nó lên.
Tô Lan Huyên muốn xem Hạ Lăng Hạ Bảo huấn luyện như thế nào. “Chị” Tô Hạo Trần bước vào: “Chị ơi, chị đang nhìn gì vậy?” “Sao em lại ở đây? Không phải chị nhờ Hạ Đình đưa em đến căng tin ăn sáng
sao?”
“Vừa rồi Jenny đưa em đi ăn, chị ơi, chị đang xem gì vậy?” Tô Hạo Trần nghiêng người thì thấy máy tính đang chiếu video toàn bộ hòn đảo, có thể thấy rõ mọi người trên đảo đang làm gì.
Mọi người dường như đang bị theo dõi. Vẻ mặt Tô Hạo Trần phức tạp: “Chị ơi, cái này có thể nhìn thấy toàn bộ hòn đảo không?”
“Đúng vậy, mọi thứ trên đảo đều đang được giám sát.” Tô Lan Huyên nhìn Tô Hạo Trần nói: “Bất cứ người nào trên đảo này, bất kể là ai, họ đã và đang làm gì đều có thể nhìn thấy rõ ràng”
Tô Hạo Trần nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính, quay đầu lại nhìn thấy Tô Lan Huyên đang nhìn mình, cậu cười nói: “Chị ơi, sao chị lại nhìn em chằm chằm vậy?”
***
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Đọc truyện Lão đại, phu nhân đuổi tới rồi. Cập nhật nhanh nhất trên nhayho.com