Lão Đại, Phu Nhân Đuổi Tới Rồi-Tô Lan Huyên-Lục Đồng Quân-Truyện Full - Chương 436
Nhảy hố truyện: Lão đại, phu nhân đuổi tới rồi
- Tác giả: Thi Thi
- Thể loại: Ngôn tình, Sủng
Chương 346: Kết quả xét nghiệm tử thi có rồi
Thứ trong hộp không là gì khác mà chính là bàn tay bàn chân bị gãy của đứa tre.
Một cái tay gãy và một cái chân gãy. Máu chảy đầm đìa.
Sắc mặt Lục Đồng Quân cũng thay đổi, một tay đỡ Tô Lan Huyên một tay đưa cái hộp cho cảnh sát.
“Lập tức kiểm tra xem đây có phải là của Tứ Bảo không” Lục Đồng Quân lạnh giọng nói: “Điều tra camera giám sát ở ngoài cửa xem người gửi cái hộp là ai?”
Sự tình nghiêm trọng, đây không phải là kiểu bắt cóc bình thường.
Nếu như thật sự có người bắt đứa trẻ, chắc chắn sau khi tổn hại đứa trẻ thì sẽ không đưa thi thể ra.
Đây là khiêu khích, không có thâm thù đại hận thì người bình thường sẽ không làm ra chuyện này. Ông cụ Lục đã lớn tuổi rồi nhưng cũng bị chuyện này dọa sợ.
Thủ đoạn quá tàn nhẫn rồi.
Đó chỉ là một đứa trẻ mà
Tất cả mọi người sau khi nhìn cũng không dám nhìn lần thứ hai.
Phía bên cảnh sát cũng ý thức được vụ án này không đơn giản, liền cử thêm người đưa thi thể về giám định có phải của Tứ Bảo hay không, đây cũng là một mạng người.
Lê Cẩm Tú qua một lúc sau mới dám mở mắt, tay kéo áo của Lục Minh Húc giọng nói rụt rè hỏi: “Chắc không phải là của Tứ Bảo chứ? Bị bọn bắt cóc phanh thây rồi sao?”
Lời này vừa nói liền bị Lục Đồng Quân nghe được, ánh mắt sắc lạnh của Lục Đồng Quân nhìn qua: “Đây tuyệt đối không phải là của Tứ Bảo”
Lê Cẩm Tú bị quát liền sững sờ không dám nói thêm. Lục Minh Húc khẽ vỗ tay của cô ta, ý nói cô ta đừng sợ. “Hạ Đình, đưa ông cụ vào trong phòng. Hạ Vân đưa bà chủ vào trong phòng”
Lục Đồng Quân phân phó, Hạ Đình Hạ Vân chia ra đưa ông cụ Lục cùng với Trần Hương Thủy đang ngất về phòng.
Lục Đồng Quân cũng đưa Tô Lan Huyên về phòng. Đêm nay nhà họ Lục được định sẵn là một đêm khó ngủ.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, người hầu trên dưới nhà họ Lục cũng không ngủ được, Tứ Bảo là đứa trẻ bọn họ cùng nhau chăm sóc từng chút, còn chưa tới ba
tháng tuổi, làm sao có thể có người tàn nhẫn như vậy.
Hạ Lăng và Hạ Bảo có bảo mẫu chăm sóc ở trong phòng nên không nhìn thấy đồ ở trong hộp, nhưng mà nhà họ Lục xảy ra chuyện lớn như vậy thì làm sao mà không biết được.
Hạ Bảo biết em trai xảy ra chuyện nên đau lòng khóc nấc: “Anh ơi có phải em tư chết rồi không, em tự chết rồi!”
“Đừng khóc, bây giờ còn chưa có kết quả kiểm nghiệm, ai nói đó nhất định là của em tự đầu” Hạ Lăng điềm tĩnh hơn Hạ Bảo một chút.
Hạ Bảo vẫn khóc thảm thiết, Tam Bảo cũng khóc ở trong phòng kế bên, tiếng khóc của hai đứa trẻ càng khiến mọi người sầu não.
Hạ Lăng thân là con trai lớn không thể khóc, còn phải an ủi em trai.
“Em trai, mẹ đã rất buồn rồi, em còn khóc sẽ làm mẹ tỉnh giấc đó.” Hạ Lăng đưa giấy cho Hạ Bảo: “Chúng ta không thể khiến mẹ và cha buồn phiền nữa.”
Vừa nghe đến khiến mẹ buồn bã, Hạ Bảo liền ngừng ngóc líu ríu nói: “Anh ơi em không muốn em tự chết”.
Sau khi Tam Bảo Tứ Bảo ra đời, Hạ Lăng Hạ Bảo chỉ cần ở nhà là đều chơi cùng với hai em, thay tã và ngâm sữa bột cho em, tình cảm anh em vô cùng sâu đậm.
Em trai xảy chuyện, trong lòng Hạ Bảo vô cùng khó chịu, cậu bé vẫn còn nhỏ làm sao chịu đựng được.
Hạ Lăng cuộn nắm đấm, trong ánh mắt sáng lên một sự kiên định: “Em trai, chỉ khi chúng ta trở nên mạnh mẽ mới không trở thành điểm yếu của cha mẹ, không có ai dám lấy chúng ta ra uy hiếp cha mẹ”
Hạ Bảo lau nước mắt: “Vâng, anh trai! Em sẽ trở nên mạnh mẽ”
Cũng vào thời khắc này, Hạ Bảo hạ quyết tâm phải lên đảo, đương nhiên cũng là chuyện của sau này.
Lục Đồng Quân mở camera giám sát ở ngoài cửa, điều kỳ lạ là đã tra mấy tiếng đồng hồ nhưng vẫn không có phát hiện người nào khả nghi.
Cái hộp đó giống như đột nhiên xuất hiện vậy. Điều này khiến Lục Đồng Quân và cảnh sát đều khó hiểu, nghi hoặc. Điều này hoàn toàn không hợp lý.
Lục Minh Húc cũng đứng trước màn hìn giám sát xem rồi nói với Lục Đồng Quân: “Anh cả, thời gian không còn sớm, em đưa Lê Cẩm Tú về trước, nếu như có gì cần Lệ Cẩm Tủ phối hợp thì cứ nói”
Lục Đồng Quân nào còn lòng dạ chào hỏi Lục Minh Húc phất tay nói: “Đi tđi.”
Lục Minh Húc dẫn Lê Cẩm Tú rời đi, lúc đi Lê Cẩm Tú dừng lại mấy giây trong khuôn viên, cô ta quay đầu nhìn Lục Đồng Quân đang cùng cảnh sát nghiên cứu vụ án ở trong phòng khách.
Đàn ông lúc làm việc là đẹp trai nhất, mà lúc này vẻ mặt uy nghiêm của Lục
Đồng Quân càng có sức hấp dẫn đàn ông hơn.
“Cẩm Tú lên xe nào” Lục Minh Húc giục cô ta.
Bây giờ Lục Minh Húc đã không mua nổi xe sang, chỉ có thể lái một chiếc xe đã qua sử dụng.
| Lê Cẩm Tú hoàn hồn, lúc mở cửa xe, dưới sâu đáy mắt lướt qua một tia chê bai, chiếc xe này vừa cũ vừa rách còn là xe đã sử dụng, làm sao so được với Porsche Ferrari và Rolls Royce đậu bên cạnh anh ta.
Chiếc Porsche thường do Tô Lan Huyên lái, một đoàn xe mười mấy chiếc, giá chiếc nào cũng trên trời.
Lê Cẩm Tú thu lại biểu tình mà lên xe: “Minh Húc, anh nói đứa trẻ đó thật sự là Tứ Bảo sao? Nếu như bị giết rồi thì nhà họ Lục sẽ xử lý như thế nào?”
“Bất luận là người hay thần thánh phương nào, Lục Đồng Quân cũng có thể tìm ra được sẽ xé thành vạn mảnh, đoạn tử tuyệt tôn”
Đây là Lục Đồng Quân mà Lục Minh Húc quen biết.
Trong lòng Lê Cẩm Tú run rẩy, nhưng lập tức giả vờ tội nghiệp nói: “Đứa trẻ đó thật đáng thương, còn nhỏ như vậy.”
Lục Minh Húc quay đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lê Cẩm Tú một hồi. Lê Cẩm Tú bị nhìn chằm chằm nên cảm thấy có hơi không thoải mái, ánh mắt sáng lên: “Làm sao? Sao lại nhìn em như vậy?”
Lục Minh Húc nghiêm túc hỏi: “Em thật sự không nhìn thấy người bắt cóc đứa trẻ?”
Tay của Lê Cẩm Tú vô thức nắm chặt ảo nói: “Không nhìn thấy, có lẽ do lúc đó có quá nhiều người, không phải lúc nãy em nói rồi sao?”
“Ừm!” Lục Minh Húc thu lại ánh mắt, khởi động xe, lái xe ra ngoài tùy tiện hỏi: “Cha anh tìm người coi bói cho hai chúng ta, năm nay kết hôn là tốt nhất, có thời gian thì hẹn cha mẹ em ra ngoài bàn bạc chuyện hôn sự hai chúng ta, anh muốn nhanh chóng cưới em về nhà”
“Kết, kết hôn?” Lê Cẩm Tú rất ngạc nhiên: “Nhanh như vậy sao?” Lục Minh Húc hỏi đầy ẩn ý: “Sao, em không muốn à?”
“Không phải chỉ là Minh Húc à, lẽ nào anh không muốn quay về nhà họ Lục sao? Anh cam tâm mở một cửa hàng bánh kem sống cuộc sống của người bình thường sao, anh sinh ra vốn không phải là người bình thường, anh là người đứng ở trên cao, anh không kém so với Lục Đồng Quân. Hơn nữa em biết anh.”
“Biết anh cái gì?” Lục Minh Húc thẳng xe, do quán tính nên Lê Cẩm Tú bị đẩy về phía trước, dây an toàn bị bung ra khiến đầu đập choáng váng, lúc cô ta quay đầu nhìn thấy ánh mắt u ám sắc lẹm của Lục Minh Húc nên bị dọa không dám nói chuyện.
Lê Cẩm Tú nhìn trúng Lục Minh Húc không phải là nhìn trúng anh ta mà là thân phận của anh ta.
Từ đầu đến cuối Lục Minh Húc vẫn là mang họ Lục.
Lục Minh Húc ghé sát lại gần, ánh đèn trong xe chiếu xuống, biểu tình vô cùng lạnh lùng u ám, anh ta nhếch khóe miệng nói: “Sao lại không nói chuyện? Lúc nãy em rất tích cực thể hiện bản thân trước mặt nhà họ Lục mà”.
“Đây là em muốn tốt cho anh, không khiến anh mất mặt mà” Gương mặt Lê Cẩm Tú sợ hãi trắng bệch.
Lục Minh Húc ngồi ngay lại không nói gì cả rồi khởi động xe.
Sau khi Tô Lan Huyên hôn mê hết hai tiếng đồng hồ, cô là bị ác mộng dọa cho tỉnh lại.
Trong giấc mơ cô nhìn thấy Tứ Bảo bị người khác chặt chân tay, tiếng khóc của Tứ Bảo khiến lòng cô tan nát đau đớn, cô khóc trong giấc mơ.
Cho dù tỉnh lại Tô Lan Huyên vẫn khóc không ngừng, Lục Đồng Quân nghe động tĩnh liền đi vào phòng.
“Lan Huyên” Lục Đồng Quân ôm Tô Lan Huyên vào trong lòng. “Lục Đồng Quân, em nhìn thấy Tứ Bảo xảy ra chuyện rồi” “Không sao, chỉ là ác mộng thôi, đừng sợ anh ở đây”.
Lục Đồng Quân ôm an ủi Tô Lan Huyên, Hạ Đình đứng ngoài cửa nói: “Lão đại, phía bên bệnh viện đã có tin rồi, lúc nãy gọi điện thoại qua, cảnh sát Vương đang ở dưới lầu đợi anh”
***
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Đọc truyện Lão đại, phu nhân đuổi tới rồi. Cập nhật nhanh nhất trên nhayho.com