LIVESTREAM TẠI LINH ĐƯỜNG - Chương 2
Suốt nửa năm trời, tôi một mình đơn phương, cho đến khi Lý Viêm đột ngột chấp nhận tôi và yêu cầu cùng anh ta mở phòng.
Sau đó tôi mang thai, Lý Viêm im lặng một lúc rồi nói muốn cưới, nhưng điều kiện là tôi phải phá thai.
【Chị gái ơi, chị bị thao túng tâm lý rồi, em đã ghép xong timeline: đúng ngày hắn rủ chị đi khách sạn, Tôn Phi Nhi đăng ảnh ôm hai trai mẫu trong khách sạn】
【Hắn chưa từng yêu chị, ở bên chị chỉ để kích thích Tôn Phi Nhi thôi】
【Tôi tôi tôi! Tôi mới đào được bằng chứng đặt phòng khách sạn của Lý Viêm và Tôn Phi Nhi】
Tôi nhìn từng dòng bình luận tiết lộ sự thật, trong đầu nhanh chóng xâu chuỗi các chi tiết – thì ra cái gọi là “mây tan thấy trời xanh” tôi từng tin, chỉ là vì hắn không có được sự đáp lại từ Tôn Phi Nhi nên mới lấy tôi ra làm công cụ trả thù.
Đến cả đứa con của tôi, cũng vì sự ngu dại mù quáng của tôi, trở thành một phần trong màn “tình chàng ý thiếp” bẩn thỉu của bọn họ.
Ngay khi mọi người đang tức giận thay cho tôi, bộ phận PR nhà họ Lý dẫn theo quản lý tòa nhà xông thẳng vào nhà tôi, ép tôi phải tắt livestream.
Tôi lập tức cầm điện thoại phụ lên dọa báo cảnh sát: “Tôi đang làm lễ siêu độ cho con mình, hoàn toàn hợp lý hợp pháp. Các người mà dám đụng vào tôi một cái, tôi sẽ nhảy xuống từ đây ngay – có ba vạn người đang xem, tất cả các người đều là hung thủ giết người đấy!”
Bộ phận PR của nhà họ Lý và bảo vệ không dám động vào tôi, chỉ có thể gọi điện cầu cứu Lý Viêm.
Tôi biết chắc Lý Viêm sẽ quay lại, liền mở sẵn hộp tro cốt đã chuẩn bị từ trước, lấy hết những thứ anh ta yêu quý nhất: bằng tốt nghiệp danh giá từ trường top đầu, đồng hồ đắt tiền trong két sắt mà anh ta chưa bao giờ để tôi đụng vào, cùng với huy chương, tất cả tôi nhét vào hộp tro.
Rồi tưới xăng lên.
Livestream nổ tung trong tiếng cổ vũ của hàng chục nghìn người, còn đám người của ban quản lý và bộ phận PR thì trợn mắt há mồm, chết lặng tại chỗ.
Lý Viêm vội vã chạy đến, đi cùng còn có cả Tôn Phi Nhi.
Nhìn thấy bát hương trên sàn, hắn giáng cho tôi một cái tát như trời giáng: “Cô còn thấy bẽ mặt chưa đủ à? Năm đó là cô như con chó dính lấy tôi, biết sớm cô là đồ chanh chua, tôi có cưới chó cũng không thèm lấy cô!”
Hắn giật tấm ảnh siêu âm trên bàn thờ, ném thẳng vào lư hương: “Cô mà ngoan ngoãn một chút, tôi còn có thể cho cô làm bà Lý. Bây giờ vì một tờ giấy rách, tự tìm đường chết.”
Tờ giấy rơi vào than, ngọn lửa bùng lên nuốt trọn cả hình ảnh và chữ viết — bóng hình đứa con tôi yêu quý cũng hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này.
Lửa hận trong tim tôi phút chốc bùng lên dữ dội, tôi vung tay trả lại hắn một cái tát, “bốp” — âm thanh vang vọng khắp phòng khách.
“Một tờ giấy rách à? Vậy đống giấy rác của anh cũng chẳng khác gì!”
Tôi xách cả hộp tro cốt lên, ném thẳng vào lư hương đang cháy, ngọn lửa lập tức cuốn lấy bằng cấp của Lý Viêm.
“Tô Diễm Vân, cô điên rồi! Cô thật sự điên rồi phải không?!”
Lý Viêm nhìn rõ những thứ đang cháy, hoảng hốt lao tới định nhặt lại, nhưng Tôn Phi Nhi bên cạnh vội kéo hắn lại.
“Lý Viêm, bằng cấp còn làm lại được, không đáng đâu.”
Cô ta một tay đỡ bụng, dáng vẻ yếu đuối đáng thương.
“Được, em nghe lời chị.”
Lý Viêm nhẫn nhịn đến cực hạn, cuối cùng vẫn chọn nghe lời khuyên.
Tôn Phi Nhi nói xong, thấy tôi vẫn đang livestream, bèn cố ý cúi đầu thở dài, giọng đầy tủi thân: “Em dâu à, chị biết em để bụng đứa bé trong bụng chị, nhưng đứa nhỏ là vô tội mà…”
“Phi Nhi, đứa bé này với em rất có ý nghĩa, một con ngu như nó thì hiểu cái gì. Nó tưởng bằng tốt nghiệp Thanh Đằng danh giá cũng chỉ như cái tờ siêu âm rách của nó à.”
“Lý Viêm, em dâu kém hiểu biết thì thôi, em cũng không thể kỳ thị nó như vậy được.”
“Các người còn định diễn trò đến bao giờ? Con hoang gian dâm thì đương nhiên là có ý nghĩa đặc biệt rồi, tôi – người bình thường – tất nhiên không thể hiểu nổi cái loại nghiệp chướng đầu thai đó!”
Tôi đã quá chán ngán cái kiểu mỉa mai lấp lửng của nhà họ Lý, hôm nay phải trả hết một lượt.
“Hiểu cái gì, hiểu cái gì mà cô ở đây phát điên! Cô bày ra mấy thứ xui xẻo này làm gì?!”
Lý Viêm giận đến biến dạng cả khuôn mặt, chỉ thẳng vào tôi.
“Cô nói xem, cô còn định điên đến bao giờ? Cô định khiến nhà họ Lý mất mặt tới mức nào?!”
“Tôi chẳng qua là lấy oán trả oán, sao? Anh chịu không nổi à?”
Tôi quay về phía ống kính điện thoại, cười ngạo nghễ:
“Các vị, anh ta tốt nghiệp trường danh tiếng, đi ngủ với chị dâu, rồi còn khinh thường người khác. Nào, mấy bàn tay vàng của mọi người, cùng gửi lời hỏi thăm đến sản nghiệp nhà họ Lý nhé – cục phòng cháy, cục y tế, cục thuế, mời lên tiếng!”
“Tô! Diễm! Vân!”
Lý Viêm nghiến răng ken két, như thể muốn xé xác tôi ra.
“Cô có biết nặng nhẹ không? Cô hiểu tiếng người không? Cô ngu đến mức nào mà điên loạn như vậy hả?”
“Nếu còn tiếp tục làm loạn, thì cút khỏi nhà họ Lý ngay!”
Tôi nhìn gương mặt anh ta đỏ lừ như gan heo, bật cười, rồi lấy ra chiếc điện thoại dự phòng, bật to hết cỡ một đoạn video.
【Băng vệ sinh thì cần gì tiêu chuẩn chất lượng, tiền dồn hết vào quảng cáo đi】
【Mẫu thử thì lấy hàng đạt chuẩn để quảng bá, còn phân phối toàn hàng từ xưởng giá rẻ. Có vấn đề thì thuê dư luận viên xử lý】
【Đám ngu kia, có chuyện cũng tự kiểm điểm bản thân trước】
Trong video, bác ruột của Lý Viêm đang chửi bậy om sòm bên bàn ăn.