Lời Quốc Sư Chính Là Thiên Mệnh - Chương 6
27.
Sau khi Tạ Ngọc Uyển tắt thở, ta hoảng loạn chạy về phủ, trốn trong phòng khóc lóc.
Nhưng chưa kịp bình tĩnh lại—
“Rầm!”
Cửa phòng ta bị đá văng.
Tạ Thừa Tướng bước vào, gương mặt đanh lại, ánh mắt như dao.
Thánh chỉ trong cung đã hạ xuống.
Nói rằng Quý phi bị băng huyết sau sinh, được truy phong làm Hoàng Quý phi.
Nhưng hắn không tin.
Càng không cam tâm!
Hắn đã nuôi dưỡng một “mầm Hoàng hậu” bao năm trời, thế mà lại lụi tàn như vậy sao?!
Chỉ có một Hoàng tử thì có ích gì?!
Hắn đã không còn nữ nhi nào để sử dụng nữa!
Hắn nghiến răng, bước thẳng đến chỗ ta:
“Nói! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!”
Ta sợ hãi co rúm lại trong góc, hét lên hoảng loạn!
“A a a!”
Hắn giáng hai bạt tai thẳng vào mặt ta, vẫn chưa hả giận, lại đạp thêm mấy cú.
Hắn nheo mắt, giọng nói tàn nhẫn:
“Khai ra! Nếu không, ta sẽ băm nát Giang Bạch Sương, mang đi cho chó ăn!”
Ta khóc lóc run rẩy:
“Là… là Hoàng thượng! Chính Hoàng thượng ra lệnh ‘lưu tử diệt mẫu’!”
Tạ Thừa Tướng sững người.
Ngay lúc đó, bầu trời vang lên một tiếng sấm rền.
Tia chớp xé toạc màn đêm, chiếu rõ khuôn mặt đầy mưu mô quỷ quyệt của hắn.
Ta lại sợ hãi hét lên một tiếng.
Hắn siết chặt nắm tay, nghiến răng gằn từng chữ:
“Tại sao? Tiểu Tam đã phạm sai lầm gì?”
Ta nước mắt giàn giụa, lắp bắp:
“Tam tỷ… Tam tỷ đã dùng mê hương để giữ sủng ái.
Điều này dẫn đến khó khăn trong việc thụ thai.
Nàng ấy còn hạ thuốc vào thức ăn của các phi tần trong cung, kể cả Hoàng hậu…”
“Hoàng thượng đã phát hiện.”
Tạ Ngọc Uyển từng được hắn gọi là “mầm Hoàng hậu.”
Nhưng…
Không phải cứ độc ác nhẫn tâm, thì có thể làm Hoàng hậu.
Loại hương đó vốn dĩ do chính Tạ Thừa Tướng đưa cho nàng ta.
Hắn đã từng dặn dò cẩn thận về lợi hại, bảo nàng ta phải sử dụng thận trọng.
Nhưng nàng ta quá sợ hãi Tạ Thừa Tướng.
Mẫu thân nàng ta—Triệu Tiểu Hoàn, cũng bị hắn nắm trong tay.
Nếu mất sủng ái, hậu quả sẽ vô cùng thê thảm.
Cho nên nàng ta không dám ngừng dùng mê hương.
Tạ Thừa Tướng nghe xong, trái tim như rơi xuống hố băng.
Nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh lại.
Dưới ánh chớp chói lòa, khuôn mặt hắn vẫn tối tăm âm trầm.
Hắn không nói thêm một lời, xoay người rời đi.
Mãi đến khi bóng hắn khuất xa, Hòa Diệp sư huynh mới bước vào, đỡ ta dậy.
Hắn vừa đỡ vừa mắng:
“Ai da, đồ ngốc này.”
Ta mắt ngấn nước, ôm mặt rấm rứt:
“Đau quá, sư huynh ơi!”
Hòa Diệp sư huynh bĩu môi:
“Ngươi nghĩ ta sẽ giống lúc nhỏ, lại bị ngươi lừa sao?!”
Lúc nhỏ ta…
Ta lười biếng chống cằm, chớp mắt đáp:
“Lúc nhỏ ta không phải muốn lừa các huynh.
Chẳng qua chỉ là muốn tập luyện một chút thôi.”
“Dù sao từ nhỏ ta đã rất thông minh, giả ngu cũng không dễ.”
Hòa Diệp sư huynh bực tức mắng ta thêm mấy câu, nhưng cuối cùng vẫn xót ta.
Hắn lẩm bẩm chửi rủa, rồi đi lấy thuốc rượu về cho ta.
28.
Ta bị dọa đến mức đổ bệnh nặng, không vào cung, cũng không đến Khâm Thiên Giám nữa.
Từ đó, Quốc sư mắc bệnh, yếu ớt, cứ ốm đau dặt dẹo suốt ba năm.
Hòa Diệp sư huynh ở kinh thành thay ta chạy vạy khắp nơi, dò la tin tức.
Một ngày nọ, hắn nói với ta:
“Phí tướng quân đại thắng trở về rồi.”
Hoàng thượng lập tức trọng thưởng cho Phủ Bình Nguyên Hầu.
Đồng thời, tìm một cái cớ, tước đi tước vị của nhà họ Tạ, khi họ còn chưa kịp ấm ghế.
Cục diện trong kinh thành lại một lần nữa đổi chiều.
Kể từ khi biết Tạ Ngọc Uyển làm ra chuyện ngu xuẩn, Tạ Thừa Tướng ngày đêm bất an.
Dù Hoàng thượng luôn cố gắng nhẫn nhịn, nhưng vẫn để lộ ra sự chán ghét đối với hắn.
Ba năm qua, hắn luôn nơm nớp lo sợ.
Rốt cuộc, một ngày nọ, hắn dẫn một người đến gặp ta.
“Nhìn thử xem, người này có tướng đế vương không?”
Ta còn đang nằm trên giường bệnh, lập tức hoảng sợ đến bật khóc:
“Không… Không được! Phụ thân, người không thể…”
Hắn cười lạnh, chậm rãi nói:
“Tiểu Ngũ, ngươi có biết không?
Ta đã sai người đưa di nương của ngươi về kinh rồi.”
Cả người ta lập tức đông cứng.
“Đừng chọc ta tức giận.
Nói ra đi.
Nói xong rồi, ngươi có thể vui vẻ đoàn tụ với di nương của ngươi.”
Ta run rẩy, lắp bắp nói:
“Có… có tướng minh quân.”
Nghe được lời này, Tạ Thừa Tướng hài lòng quay sang hành lễ với người kia:
“Thế tử, ngài có thể yên tâm rồi.”
Người trước mặt ta là con thứ của Tạ Tứ tiểu thư, Thế tử của Lão Kỳ Vương.
Nhưng hắn vẫn còn chút nghi ngờ:
“Ngươi làm sao biết nàng nói thật?”
Tạ Thừa Tướng đầy tự tin:
“Nó không dám nói dối.
Gieo quẻ giả, tổn thọ.”
Thế tử Kỳ Vương nghe vậy, lập tức tràn đầy tự tin.
Ta sững sờ.
Mặc dù, nhưng mà…
Cái đầu óc này, cũng đòi làm Hoàng đế à?
29.
Tạ Thừa Tướng liên kết với một nhóm đại thần, âm mưu tạo phản trước khi Phí Lăng trở về kinh.
Hắn muốn lập Lão Kỳ Vương lên ngôi, điều kiện là phải phong con gái hắn làm Hoàng hậu.
Kết quả…
Hoàng thượng bí mật triệu hồi Phí Lăng về kinh sớm hơn dự kiến.
Đêm đó, gió lạnh như nước, tiếng binh khí va chạm trong loạn chiến vang lên suốt cả đêm.
Đến rạng sáng.
Cánh cửa phủ Quốc sư bị Phí Lăng đá văng.
Toàn thân hắn nhuốm đầy mùi máu tanh.
Ta vội khoác áo choàng, bước nhanh ra ngoài nghênh đón.
Ba năm không gặp, hắn đen hơn trước rất nhiều.
Nhưng lại càng thêm anh dũng sắc bén, tựa như một thanh kiếm báu cuối cùng cũng được tuốt khỏi vỏ.
Hắn xách theo một người—Tạ Thừa Tướng, bị trói chặt đến không thể động đậy.
Nhưng câu đầu tiên hắn hỏi ta lại là:
“Ngươi rốt cuộc là tiểu lừa đảo, hay là tiểu ngốc tử?”
Khóe môi ta giật giật:
“Chuyện này quan trọng đến vậy sao?”
Hắn nghiêm túc gật đầu:
“Rất quan trọng.
Trên chiến trường, ta suýt nữa vì nghĩ đến ngươi mà phân tâm, suýt mất mạng.
Ngươi nhanh lên, cho ta một câu trả lời rõ ràng.”
Được rồi.
Ta nhàn nhạt nói:
“Năm đó, ta thực sự đã gặp Phí tướng quân và Trì Vương phi.”
Đó là lúc Nhị tiểu thư nhà họ Tạ vừa mới tiến vào Vương phủ, đấu đá gay gắt với Vương phi.
Vương phi tuổi già sức yếu, không chống đỡ nổi.
Biết mình chẳng còn sống được bao lâu, bà ta cầu phúc cho con cháu, bèn lên núi xin gặp sư phụ của ta—Thái Chân sư thái.
Sư phụ ta nói, Trì Vương phủ đã không thể cứu vãn.
Ta là người đưa bà ta xuống núi.
Thật ra, lần đó, ta đã đồng ý giúp Trì Vương phi bảo vệ nữ nhi duy nhất của bà ta.
Đổi lại, bà ấy giúp ta sắp xếp người đến Dương Châu bảo vệ mẫu thân ta.
Đúng vậy.
Tạ Thừa Tướng luôn lấy mẫu thân ra uy hiếp ta, nhưng hắn không hề biết…
Tình hình của mẫu thân, ta nắm rõ như lòng bàn tay.
Nàng chưa từng làm nô tỳ giã gạo.
Nàng vẫn đang sống an nhàn tại Dương Châu, vui vẻ dưỡng lão.
Không ngờ lại tình cờ chạm mặt Phí Lăng.
Không ngờ… hắn lại nhớ kỹ ta như vậy.
Ta nhìn hắn, không giấu diếm nữa, kể lại toàn bộ câu chuyện một cách rành mạch.
Không còn chút ngây ngô ngờ nghệch nào.
Tạ Thừa Tướng nghe xong, cuối cùng cũng hiểu hết mọi chuyện.
Hắn tức đến mức liên tục vùng vẫy, nhưng miệng bị nhét giẻ, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ.
Phí Lăng chỉ dùng một tay, đã có thể dễ dàng ghìm chặt hắn xuống.
Hắn nhướng mày, cười như không cười:
“Ồ, hóa ra ngươi là tiểu lừa đảo!”
Ta bình thản gật đầu:
“Ừm…”
Hắn lại bổ sung:
“Nhưng ngươi thực sự đã lén ăn mười cái bánh bao nhân thịt.”
Ta mím chặt môi, không đáp.
Hắn cười khẽ:
“Thôi được rồi. Ngươi còn lời gì muốn nói với hắn không?
Ta sắp đưa hắn vào cung, e là từ nay về sau, hai người sẽ không còn cơ hội gặp lại.”
Ta ngẫm nghĩ một chút.
Quả thực là có.
Ta bước đến gần, cúi xuống nhìn Tạ Thừa Tướng, nhẹ giọng nói:
“Tạ Thừa Tướng, có chuyện này ta muốn nói với ngươi…”
Phí Lăng cũng nghiêng tai lắng nghe.
Ta mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
“Chuyện gieo quẻ giả bị tổn thọ… ta lừa ngươi đấy.”
Khoảnh khắc đó—
Ánh mắt Tạ Thừa Tướng bỗng chốc vỡ vụn.
Có lẽ hắn không ngờ, suốt đời lợi dụng con gái, cuối cùng lại bại dưới tay đứa vô dụng nhất.
Trong cơn tức giận cực độ, hắn hung hăng cắn mạnh vào lưỡi.
Máu tươi trào ra, nhuộm đỏ cả miếng giẻ trong miệng hắn.
30.
Nhà họ Tạ bị tru di cửu tộc.
Mãi đến lúc này, Hoàng hậu Phí thị mới biết—
Đây là một vở kịch đã được ta và Hoàng thượng dàn dựng từ trước.
Dù sao hắn cũng là thiên tử, có thể nhìn thấu ta.
Ta tiến cung để giải thích với Hoàng hậu.
“Tạ Thừa Tướng bám rễ trong triều đã lâu, muốn nhổ tận gốc không dễ.
Trừ phi có một tội danh thật lớn đổ xuống đầu hắn…
Ta bói được hắn vốn dĩ đã có dã tâm mưu phản, chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi.”
Hoàng hậu tức đến mức véo ta một cái:
“Ngươi gạt bổn cung thảm quá rồi! Còn ba ngày một bữa thịt kho tàu…!”
Ta vội vàng giơ tay thề thốt:
“Cái đó là thật! Là sư phụ ta nói thật!”
Hoàng hậu thở dài, hậm hực nói:
“Không được, bổn cung phải giận ngươi thêm mười ngày nửa tháng nữa mới hả dạ!”
Ta nhún vai:
“Vậy mười ngày nửa tháng sau ta lại đến thỉnh an người.”
Hoàng hậu nhìn ta, ánh mắt đầy lo lắng:
“Phụ thân ngươi bị diệt tộc, ngươi không sao chứ?”
Ta cũng cảm thấy kỳ lạ:
“Ta cứ tưởng lần này mình sẽ bị đuổi về núi, không ngờ chẳng ai nói gì…”
Dù sao…
Bọn họ đều nói—
Lời Quốc sư phán, đều là thiên mệnh.
Hoàng hậu thở phào, vỗ vỗ vai ta:
“Vậy thì tốt. Nhưng sau này bớt gieo quẻ đi.
Bổn cung sẽ ban chỉ, không cho ai đến làm phiền ngươi.
Nghe nói, gieo quẻ quá nhiều, sẽ làm hao tổn phúc khí của ngươi.”
Đang nói dở thì—
Tân Hoàng trưởng tử của nàng bỗng nhiên khóc òa lên.
Hoàng hậu đau đầu đến phát cáu:
“Vú nuôi chết rồi sao? Mau đi xem!”
Nàng trừng mắt nhìn ta, giận dữ mắng:
“Tai họa này chính là ‘hỷ sự’ mà ngươi nói đấy hả?!”
Trước khi rời cung, ta từng nói với Hoàng hậu rằng “hỷ sự sắp tới.”
Nàng ấy trông mong mãi…
Kết quả lại đợi được một đứa “đại hoàng tử” khóc oe oe!
Ta giơ ba ngón tay lên.
Hoàng hậu ngờ vực:
“?”
Ta mỉm cười, chậm rãi nói:
“Ba năm nữa, người có thể thoải mái mà sinh rồi.”
Dược của Tạ Ngọc Uyển đã hết.
Thân thể Hoàng hậu vốn khỏe mạnh, chuyện mang thai chẳng có vấn đề gì cả.
Mà lý do phải chờ ba năm…
Có lẽ là vì nàng ấy ngày càng chán ghét Hoàng thượng.
Hoàng hậu tức đến nổ phổi:
“Ngươi bói quẻ không chính xác chút nào! Bổn cung không tin ngươi!”
Ta bình thản:
“Nương nương, thực ra Hoàng thượng cũng không tệ lắm đâu.”
Hắn từng hỏi ta, năm đó, miếng ngọc bội có phải của ta không.
Ta nói phải.
Hắn bừng tỉnh đại ngộ, nhưng lại không nhắc đến chuyện này nữa.
Ngược lại, hắn bảo…
Sau này sẽ không dễ dàng nhờ ta gieo quẻ nữa.
Bảo ta nhắn với Hoàng hậu, để nàng giám sát hắn.
“Hoàng thượng nói, quá phụ thuộc vào bói toán sẽ khiến con người đánh mất bản tâm.
Nương nương, một người trẻ như Hoàng thượng, đã có thể có tầm nhìn như vậy…”
Hoàng hậu nghe xong, không nói một lời…
Trực tiếp đánh ta bay ra khỏi cung.
Thôi vậy, thiên mệnh không thể trái.
Ba năm là ba năm, thiếu một ngày cũng không được.
Hoàng thượng, ngài tự cố gắng đi.
31.
Mẫu thân ta không chịu vào kinh, nói rằng nàng thích Dương Châu hơn.
Ta cuống lên, kéo Phí Lăng đi cùng đến Dương Châu tìm bà.
Thật nực cười…
Ta có thể dùng thiên nhãn nhìn thấu mọi chuyện trên thế gian.
Nhưng lại chẳng thể hiểu nổi vì sao mẫu thân lại không cần ta nữa.
Ngược lại, Phí Lăng chỉ nói một câu, liền vạch trần chân tướng.
Hắn thản nhiên:
“Ngươi bây giờ là Quốc sư, lại vừa mới đại nghĩa diệt thân.
Thiên hạ đều nói ngươi đã đoạn tuyệt trần duyên.
Mà phụ thân vừa mới chết, sao có thể thích hợp để có một mẫu thân bên cạnh?”
Bà sợ ngươi bị người đời chỉ trích.
Sợ ngươi vì bà mà rước họa vào thân.
Ta ngẩn người, trong lòng đau nhói.
Từ nhỏ, ta chẳng có xiêm y lộng lẫy.
Chẳng có trang sức đắt tiền.
Chẳng có hoa quả ngon lành.
Thứ duy nhất ta có—là mẫu thân.
Bây giờ bà lại muốn đẩy ta ra xa?
Không được.
Ta kéo Phí Lăng, nói đầy chắc chắn:
“Không được không được! Ngươi theo ta, cùng đi khuyên bà!”
Phí Lăng cúi đầu, liếc ta một cái.
Hắn hỏi chậm rãi:
“Không đoạn tuyệt trần duyên nữa?”
Ta nhíu mày:
“Đoạn trần duyên là sai rồi. Đó là do các ngươi truyền miệng bậy bạ.
Môn phái chúng ta, tiểu đạo sĩ có thể ăn thịt, có thể kết hôn.”
Ta còn muốn giải thích tiếp.
Ví dụ như chuyện bói quá nhiều sẽ tổn phúc khí, cũng là tin đồn vô căn cứ.
Nhưng còn chưa kịp mở miệng—
Hắn bỗng nhiên vui vẻ hẳn lên.
Hắn hỏi lại:
“Thật không?”
Ta gật đầu:
“Thật mà. Làm tiểu đạo sĩ tốt lắm.”
Hắn nghiêm túc đáp:
“Đi! Chúng ta cùng đến gặp mẫu thân, ta giúp ngươi khuyên bà!”
Ta: “???”
-Hoàn-
Mỗi lượt theo dõi, yêu thích hay bình luận của bạn chính là động lực quý giá giúp team Sen không ngừng mang đến những bộ truyện hay mỗi ngày. Cảm ơn bạn thật nhiều nhiều vì đã luôn đồng hành và ủng hộ Sen Trắng Nở Muộn! 💖