Long Vương trở lại - Chương 364
Các vệ sĩ gật đầu.
Rất nhanh sau đó, thang máy đã đến tầng dưới.
Thái Khỏn và nhóm của anh ta không vội bước ra mà từ tốn quan sát chờ thời cơ.
Không bao lâu sau, Giang Thần cũng đã đến tầng trệt.
Thây nhóm người Thái Khôn trước mặt, nhưng vì ý định xin chữ ký đã vụt tát nên anh định sẽ vòng đi hướng khác.
Vừa đến vị trí cách Thái Khôn vài mét, đám vệ sĩ của Thái Khôn lập tức hành động.
Hai tên chân quanh Thái Khôn, hai tên còn lại thì đồng loạt tấn công Giang Thần.
Giang Than đi tới, anh cũng không ngờ hai tên vệ sĩ nảy lại đột
nhiên tấn công mình.
Giang Thần thân là chiến thần Nam Hoang trải qua hàng trăm trận chiến, chỉ với hai tên vệ sĩ cỏn con thì làm gì có cửa tiếp cận anh.
Nám chặt nám đấm, tấn công chớp nhoáng.
Hai tên vệ sĩ bị đánh ngã nhào ngay tức khắc.
“Anh, anh muốn gì?”
Hai tên vệ sĩ còn lại nhìn chầm chằm Giang Thần bằng ánh mắt cảnh giác.
Giang Thần thấy rất khó hiểu.
Tôi đã làm gì, tôi không làm gì cá, đang yên đang lành tự nhiên nhào vỏ đánh tôi làm quái gì?
“Bảo vệ, báo vệ đâu, bớ người ta, bớ người ta đánh người, đánh người…”
Chị Hồng lập tức hét lẽn.
Tiếng hét thất thanh này đã thu hút sự chú ý của các bảo vệ Thời Đại Khoa. Ngay tức khắc, hơn ba mươi bảo vệ xông vào với roi điện trên tay.
Đám bảo vệ thấy đây là đại minh tinh, thêm nữa là hai vệ sĩ đang nằm đo đất kêu đau thảm thiết.
Bảo vệ lập tức cảnh giác và vây lấy Giang Thần. Báo vệ quát: “Không được nhúc nhích.”
Đang trong công ty của mình, Giang Thần cũng không định tùy tiện ra tay, anh giơ hai tay lên và nói trong bất lực: “Ok, không nhúc nhích. Nhưng mấy anh bảo vệ à, vầy là sao đây?”
Thái Khôn giá vờ sợ chết khiếp.
Anh ta đưa tay vổ vỗ ngực, vờ như vẫn còn hoảng sợ: “Nguy hiếm thật!”
Anh ta liếc nhìn Giang Thần, rồi lại liếc nhìn tên vệ sĩ vừa đứng dậy sau khi bị Giang Thần hạ đo ván.
“Này anh kia, anh muốn gì? Đánh lén tôi hả? Anh biết tôi là ai không? Anh biết đánh lén tôi là tội gì không? Tôi nói cho anh biết, anh toi rồi, chuẩn bị tinh thần sống nửa đời còn lại trong tù đi.”
Chị Hồng lập tức lấy điện thoại ra gọi cho đám phóng viên.
Đây là những gì họ đã thương lượng từ trước, thêu dệt mọi thứ, dàn hình dựng cảnh, chiếm sự đồng cảm của dư luận.
“Đánh lén?’
Giang Thần thấy rất khó hiểu.
Anh chỉ đi ra ngoài một cách hết sức bình thường, thế quái nào lại trở thành đánh lén?
“Nè nè nè, đừng có ngậm máu phun người nha! Ai đánh lén, tôi đánh lén cậu làm quái gì?” Giang Thần bực bội, cùng với nó là vẻ mặt bất mãn.
Chị Hồng quán lý đi tới và vung tay định tát vào mặt Giang Thần.
Giang Thân giơ tay chặn lại cái tát. “Còn dám đánh lại nữa hả?”
Chị Hồng lập tức quát lên: “Cậu biết cậu mới làm gì không? Cậu biết cậu mới đánh lén ai không hả? Đây là Thái Khôn, sao hạng A chứ chả đùa. Cậu muốn gì? Muốn ăn cơm nhà nước, bóc lịch qua ngày phải không?”
Bên ngoài Tập đoàn Thời Đại Khoa vốn đã có rất nhiều phóng viên canh sẵn ngoài cửa.
Trong số đó, có cả những người chị Hồng sắp đặt sẵn.
Lúc này, chỉ một cuộc gọi của chị Hồng, trong ít phút ngán ngủi đã có rất nhiều phóng viên kéo đến.
Sự việc xáy ra ở lối ra thang máy cũng đã thu hút sự chú ý của nhiều người, không ít người đứng từ xa nhìn và chỉ trỏ.
“Chuyện gì vậy mọi người?*